Lạc Khuynh Thành hoàn toàn chính xác đang tu luyện, hơn nữa đang đứng ở khẩn yếu quan đầu (*tình trạng nguy cấp), chỉ là… toàn thân nàng trần trụi, không có mặc y phục!
Tất cả hương khí đều là từ lỗ chân lông trên người nàng phóng xuất ra, hương khí nồng hậu dày đặc phụ trợ, để cho làn da của nàng càng thêm óng ánh sáng long lanh, mỡ dê tuyết trắng.
Vòng eo uyển chuyển, da thịt như sương, dung nhan tuyệt thế…
Nhiếp Vân nhịn không được hô hấp có chút dồn dập.
Kiếp trước kiếp này, tuy sống hơn ba trăm năm, trên thực tế chỉ là xử nam không cùng nữ nhân tiếp xúc qua, lần thứ nhất nhìn thấy một màn mỹ diệu như thế, dù lòng hắn kiên định, cũng nhịn không được cảm thấy trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào, một cổ tà hỏa không hiểu thấu chạy trốn lên.
– Đây là công pháp gì, lại muốn cởi sạch quần áo…
Loại phương pháp đột phá này, khó trách toàn bộ Bách Hoa Tông chỉ lấy nữ đệ tử, xem ra cũng là có nguyên nhân nha.
Hít sâu một hơi, ngăn chận tà ý trong nội tâm, Nhiếp Vân liền tranh thủ quay đầu.
Nữ hài tử cởi sạch, nhất là loại hoàn mỹ tới cực điểm này, với hắn mà nói thật sự là câu dẫn quá lớn, lại phối hợp hương khí chung quanh, nếu như không phải tâm thần kiên định, chỉ sợ đã cầm giữ không được.
– Ân… Ân…
Ngay thời điểm Nhiếp Vân quay đầu, trong lỗ mũi nữ hài nhịn không được phát ra vài tiếng hừ trầm thấp, thanh âm như hoàng anh, lại như tình nhân lẩm bẩm, ở trong tai vang lên vậy mà hấp dẫn nói không nên lời.
Nhiếp Vân chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể càng loạn, cả người thiếu chút nữa cầm giữ không được.
Nếu như đổi lại những nữ nhân khác, dù lại xinh đẹp, Nhiếp Vân cũng không đến nỗi nhịn không được hấp dẫn như thế, mấu chốt người nọ là Lạc Khuynh Thành, tình nghĩa của Lạc Khuynh Thành đối với mình, Nhiếp Vân không ngốc, tự nhiên biết rõ, hơn nữa mình cũng đối với nàng có một tia hảo cảm, chỉ có điều bởi vì thân ảnh kia, mới áp chế phần hảo cảm này xuống dưới mà thôi!
Hiện tại đột nhiên nhìn thấy nữ hài trần truồng, lại nghe rên rỉ động lòng người như thế, tà hỏa trong lòng tựa hồ tùy thời có thể thiêu đốt.
– Không đúng, lúc này ta nghĩ lung tung cái gì? Chỉ một công pháp đột phá Khí Tông khẳng định cực kỳ khó khăn, nàng như vậy, chỉ sợ đã đến điểm tới hạn không kiên trì nổi, chính cần người khác trợ giúp, loại thời điểm này, ta lại nghĩ xấu xa như thế…
Bất quá, Nhiếp Vân là Nhiếp Vân, linh hồn lực đạt tới Khí Hải đỉnh phong, ở trong lúc nguy cấp hiển hiện ra, trong nháy mắt cả người trở nên vô cùng tỉnh táo.
Tuy Lạc Khuynh Thành vô cùng mỹ mạo, đối với mình lại hữu tình, mình dù sao cũng không phải Trư ca gặp nữ nhân liền lên, trông thấy sắc đẹp liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nghĩ thông suốt điểm ấy, trong mắt Nhiếp Vân không còn dục sắc, xoay người lại, bàn tay lớn trảo một cái, linh thạch xuất hiện trong lòng bàn tay, một cổ linh khí ở dưới linh hồn lực cường đại bay ra, hình thành vòng xoáy linh khí, nhanh chóng lao tới thân thể của nữ hài.
– Khuynh Thành, nhanh hấp thu cổ linh khí này, chuyển hóa chân khí, ta giúp ngươi trùng kích Khí Tông!
Lạnh quát một tiếng, lực lượng hùng hậu của Nhiếp Vân lập tức dán lên lưng nữ hài, dũng mãnh lao tới trong cơ thể nàng!
Rầm rầm!
Một hồi giòn vang như xào đậu, tất cả trở ngại trong cơ thể Lạc Khuynh Thành lập tức đả thông, một đạo lực lượng hùng hậu từ phía trên đỉnh thẳng tắp rót vào, bay thẳng Khí Hải, tạo thành một vòng xoáy sáng chói.
Khí Tông, thành!
– Cái này là Khí Tông? Cảm nhận được lực lượng biến hóa, Lạc Khuynh Thành mở mắt, hai con ngươi hưng phấn ẩn ẩn tỏa ánh sáng, bất quá khi chứng kiến mình trần truồng đứng ở trước mặt Nhiếp Vân, khuôn mặt lập tức trở nên phấn hồng.
– Chớ suy nghĩ lung tung, ôm định đan điền, hội tụ linh khí!