“Cái này không phiền đại cữu nhọc lòng, ta đã nghĩ xong rồi, ngày mai, ta sẽ lột sạch quần áo ngươi, treo trên xe, diễu hành thị chúng, để bách tính thành Thiên Khải đều nhìn thấy cơ thể ngươi, sao nào?”
Hiên Vũ Khuyết căn bản không nghĩ tới Lãnh Thiên Minh lại nói ra mấy lời như vậy, hắn ta tức đến đỏ bừng mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, hắn ta nhấc thanh kiếm lên, hét: “Hiên Vũ Khuyết ta, mới là hoàng đế thực sự của Đại Lương..”
Sau đó rạch một đường trên cổ mình…
Lão Hà Khẩu, Biện Lương.
Liên tiếp ba ngày giao tranh, quân thủ thành Biện Lương chỉ còn không tới hai vạn, Lý Thành đang dẫn binh huyết thủ.
“Lý tướng quân, ngài đầu hàng đi, cầu xin các người đó”.
“Lý tướng quân, đừng đánh nữa…”
Đến cả quân Đại Lương phía đối diện cũng không ngừng nài nỉ Lý Thành đầu hàng, nhưng ông ta chỉ đáp lại duy nhất một câu.
“Muốn ngừng chiến, hãy rút khỏi con đường này”.
Vào lúc quân thủ thành Biện Lương sắp bại, tiếng rút quân bỗng vang lên từ một phía đường, đây là lần đầu hiệu lệnh rút quân xuất hiện giữa ban ngày, vô số binh sĩ Đại Lương mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng chấp hành, không ai muốn tiếp tục giao chiến nữa…
Lý Thành dẫn theo số quân còn lại, tranh thủ chỉnh đốn lại, một binh sĩ đột nhiên chạy tới, hồ hởi thông báo…
“Lý tướng quân, Lý tướng quân…Bạch đại nhân bảo chúng ta ra ngoài thu quân”.
Lý Thành quát lớn: “Cút, Lý Thành ta tuyệt đối không hàng”.
“Lý tướng quân, không phải đầu hàng, mà là thu dọn quân đầu hàng, chúng ta thắng rồi…”
“Thu quân? Thắng rồi?”
Lý Thành sững sờ…
Hóa ra không lâu trước đó, hầu hết tất cả quan tướng Đại Lương đã nhận được tin từ thành Thiên Khải, được gửi bởi Trung Thư Viện, tức đương kim triều đình.