Tuy Đỗ Trọng không nói hết, nhưng Dương Thanh đã đoán được kết thúc.
Quả nhiên, Đỗ Trọng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Sau cùng, Đỗ Bá mở từ đường đúng hạn, sau khi biết từ đường Võ Tông đã mở ra…”
Nói đến đây, ông ta siết chặt nắm tay, nét mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Đám người kia đã làm nhục vợ tôi đủ kiểu, còn đăng ảnh vợ tôi chịu nhục lên trang nhất của báo”.
“Sau cùng, vợ tôi không chịu nổi sự nhục nhã đó, đã dùng một dải lụa trắng để kết liễu cuộc đời tủi nhục của mình”.
Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cũng từ ngày đó, tôi rời khỏi Võ Tông, đồng thời thề, nếu không báo thù cho vợ, suốt đời này tôi sẽ không bước vào Võ Tông nữa”.
Sau khi biết về chuyện cũ của Đỗ Trọng, Dương Thanh mới hiểu được ân oán giữa ông ta và Đỗ Bá, đúng như Đỗ Trọng đã nói, nếu khi đó anh đứng ở góc độ của Đỗ Bá, anh cũng sẽ lựa chọn như lão ta.
Nhưng lựa chọn này đã dẫn đến cái chết của vợ Đỗ Trọng.
Dương Thanh nhìn về phía Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Nhưng sau cùng, ông vẫn làm trái lời thề của mình vì tôi, xin lỗi!”
Đỗ Trọng lắc đầu, ánh mắt nhìn Dương Thanh bỗng trở nên nóng rực, ông ta nói với vẻ mong chờ: “Vì việc gặp cậu đã cho tôi thấy hy vọng báo thù”.
“Không giấu gì cậu, lần này tôi bước vào Võ Tông, tìm đan dược cứu mạng cho cậu cũng vì ôm hy vọng cậu sẽ khỏi hẳn, bây giờ tôi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, không hề có hy vọng báo thù”.
“Thế nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi báo thù, nếu cậu có thể giúp tôi báo thù, sau này mạng của Đỗ Trọng tôi cũng giao cho cậu!”
Đỗ Trọng nói rồi bỗng quỳ xuống.
“Ầm” một tiếng, mặt đất như rung chuyển.
Mắt Đỗ Trọng đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu Thanh, xin hãy giúp tôi báo thù!”
Thấy thế, Dương Thanh cũng sửng sốt, vội bước tới đỡ Đỗ Trọng dậy.