“Với tầm nhìn hạn hẹp của họ, họ chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là cùng”.
Đỗ Bá nói: “Con cứ yên tâm, trận đấu ngày mai sẽ diễn ra rất nhanh thôi, với thực lực của Dương Thanh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của thằng bé, trong trận đấu ngày mai, Kim Huy có thực lực mạnh nhất cũng mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng cậu ta kém xa Dương Thanh, những người khác càng không thể là đối thủ của Dương Thanh được”.
“Nhân dịp này, chúng ta sẽ cho mấy lão già kia biết rốt cuộc thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến đâu, sau này khi ta truyền chức tông chủ cho Dương Thanh, họ cũng dễ chấp nhận”.
Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Đúng là nên để họ chứng kiến thực lực của Dương Thanh”.
Lúc này, tại nơi ở của Dương Thanh.
Đỗ Trọng tìm anh, báo cho anh biết chuyện 9 giờ sáng mai sẽ tổ chức cuộc đấu võ để tranh giành suất tiến vào từ đường.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu phải xác định suất tiến vào từ đường qua đấu võ, vậy tôi tham gia là được”.
Anh cũng không bất mãn vì Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đã đồng ý sẽ cho anh tiến vào từ đường, nhưng bây giờ anh lại phải tham gia đấu võ để giành lấy tư cách đấy.
“Thật ra Đỗ Bá cũng không dễ dàng gì, tuy anh ta là tông chủ, nhưng Võ Tông rất lớn, cũng có rất nhiều phe phái, không thể có chuyện phe phái nào cũng hoàn toàn nghe lệnh anh ta”.
Đỗ Trọng giải thích.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Trọng: “Thật ra ông đã hết hận Đỗ Bá rồi đúng không?”
Rõ ràng lời giải thích của Đỗ Trọng là để nói đỡ cho Đỗ Bá, ông ta sợ Dương Thanh sẽ hiểu lầm Đỗ Bá là người không giữ chữ tín.
Đỗ Trọng cười khổ rồi gật đầu: “Chuyện năm đó đã qua bao năm rồi, tôi đã hết hận anh ta từ lâu”.
Dương Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ Trọng.
Rõ ràng giữa Đỗ Trọng và Đỗ Bá có ân oán rất sâu sắc, chẳng biết đó là ân oán gì mà lại khiến Đỗ Trọng rời Võ Tông suốt mấy chục năm, không ngờ lần đầu tiên ông ta quay về Võ Tông sau mấy chục năm lại là để tìm Hồi Hồn Đan cho anh.