Dương Thanh không ngờ Võ Tông có cả ghi chép cảm nhận của một số cao thủ đã đột phá Thiên Cảnh, đây đúng là thứ mà anh cần nhất bây giờ.
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu: “Ông nói không sai, việc gia nhập Võ Tông sẽ mang lại cho tôi rất nhiều lợi ích”.
Đỗ Trọng thở dài, nói: “Nhưng khi thiếu cậu, thực lực của Võ Minh sẽ giảm đi rất nhiều”.
Dương Thanh chợt hỏi: “Ông thấy việc sáp nhập Võ Minh vào Võ Tông, để nó trở thành chi nhánh của Võ Tông ở Chiêu Châu thế nào?”
Đỗ Trọng sửng sốt, thoáng trầm tư rồi gật đầu: “Đây là lựa chọn tốt, với thực lực của Võ Tông, Võ Tông cũng không cần Võ Minh làm gì, ngược lại, nếu Võ Minh được Võ Tông che chở, ở Chiêu Châu sẽ có ít thế lực uy hiếp được Võ Minh hơn”.
Dương Thanh và Đỗ Trọng lập tức đồng ý với nhau, quyết định sáp nhập Võ Minh vào Võ Tông.
Trước đó Đỗ Bá đã đề nghị sáp nhập Võ Minh vào Võ Tông, bây giờ xem ra, lão ta cũng không định lợi dụng Võ Minh, mà chỉ muốn lôi kéo Dương Thanh nên mới yêu cầu như thế.
Ở Võ Minh, trừ Dương Thanh ra, cũng không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào khác, còn Võ Tông lại có mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sao Võ Tông lại phải lợi dụng Võ Minh chứ?
Phía bên kia, sau khi rời đi, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn lập tức mở cuộc họp khẩn cấp ở Võ Tông.
Trong phòng họp của Võ Tông, mười lăm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang ngồi quanh bàn lớn, hai bố con Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn cũng ở trong số đó.
Nếu rời khỏi Ma Sơn, cho dù ở bất cứ đâu, đội ngũ này cũng có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
“Tông chủ, sao tự dưng lại tổ chức cuộc họp khẩn cấp thế? Có chuyện lớn gì à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhìn về phía Đỗ Bá đang ngồi ở ghế chính, hỏi.
Ở Võ Tông, chỉ những cuộc họp vô cùng khẩn cấp mới có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong tham gia.
Còn với cuộc họp bình thường, những ai đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đều có tư cách tham dự.