“Con nghe Huyết Yêu từng nói những người mang dòng máu lai không thể sống tiếp nếu bị bại lộ thân phận.”
Thiên tử bật cười, lén liếc mắt về phía Huyết Yêu. Bộ hắn cho rằng ông sẽ giết người vô tội chỉ vì họ mang trong mình dòng máu lai thôi ư? Bộ hắn quên rằng chính bản thân hắn cũng mang trong cơ thể dòng máu lai ư? Ông thấy hắn vẫn ngồi đó, như không hề tồn tại trong căn phòng. Hắn giống như một khúc gỗ, không biểu cảm gì đặc biệt cả. Thiên tử đành nói ra lời tiếp theo:
“Quả đùng là ta có sợ những người mang trong mình dòng máu lai. Bởi vì họ nếu không biết kiểm soát sức mạnh của mình, sẽ gây nguy hại cho Tam giới, gây nguy hiểm cho chính bản thân họ. Ta nghĩ đã đến lúc ta nên bỏ đi vài cái thiên luật nhảm nhí cho rồi.”
Trúc Chi lúc này mới thật sự tò mò về mối quan hệ của thiên đế và Huyết Yêu. Cô to gan hỏi:
“Vậy người với Huyết Yêu không đơn giản chỉ là thiên đế và thần đâu hả?”
Thiên đế nhìn sang Huyết Yêu và nói:
“Con bé này quả nhiên đủ nhạy bén.” Ông quay sang Trúc Chi nói tiếp. “Ta sẽ tiết lộ ra bí mật này, sau đó con sẽ kể câu chuyện của con cho ta nghe, được chứ? Không được giấu giếm ta bất cứ điều gì.”
Trúc Chi gật đầu, đương nhiên cô sẽ không giấu chuyện gì với thiên đế. Thiên đế mỉm cười nói tiếp:
“Huyết Yêu là đứa con riêng của ta. Bản thân Huyết Yêu cũng là một con lai. Thằng quý tử của ta biết kiểm soát sức mạnh trong dòng máu của mình. Vì thế sức mạnh của nó mới vượt trội như vậy.”
Trúc Chi kinh ngạc đến mức hết nhìn thiên đế lại nhìn Huyết Yêu. Hắn là con của thiên đế, thảo nào hắn đủ ngông cuồng, coi trời bằng vung. Hắn con mang dòng máu lai, thảo nào sức mạnh của hắn lại tuyệt đỉnh như vậy. Cô dần dần đoán ra hai người này vẫn chưa không khai mối quan hệ của họ ra bên ngoài, vẫn chưa ai biết thân phận thật sự của Huyết Yêu. Thiên đế chọn cách để lộ bí mật này cho cô rõ ràng muốn cô tin tưởng hành động sau này của ông.
Trúc Chi chợt ngớ người nói:
“Nói như vậy ngay từ đầu người đã không có ý định bắt giam Huyết Yêu, đúng chứ? Hoặc ngài giam anh ấy có mục đích khác?”
Thiên tử ậm ừ:
“Ta muốn nó phải tự mình chứng minh cho chúng thần biết bản thân nó không phải kẻ phản nghịch. Ta dĩ nhiên không tin nó phản bội ta rồi. Có điều ta muốn kẻ chủ mưu thật sự phải mất cảnh giác, nên mới tự ý đưa ra hạ sách giam lỏng nó lại. Kẻ đó nhất định sẽ nhanh chóng lộ ra sơ hở mà thôi.”
Trúc Chi cười cười:
“Hai cha con của người rất giống nhau về khoản mưu kế đấy.”
Thiên đế vui vẻ ra mặt. Một người cha như ông không thể nào không hân hoan phấn khích khi có người khen con của mình giống cha. Ông vờ hỏi lại, muốn nghe lời khẳng định của Trúc Chi lần nữa:
“Rất giống, đúng không?”
Trúc Chi vui vẻ gật đầu. Lúc này, Huyết Yêu không muốn hai người kia nói qua nói lại về mình khi hắn ngồi ngay bên cạnh họ nữa. Hắn đằng hắng rõ to, muốn hai người trở lại chuyện chính. Thiên đế thấy vậy liền giả vờ trở nên nghiêm nghị, ra hiệu cho cả hai bắt đầu kể ra tất cả sự tình.
Thiên giới đang tất bật dọn dẹp mớ hỗn độn mà Quý Nhậm để lại. Không ai không bận rộn cả, Minh Nghĩa còn dùng thần lực phản chiếu ánh đèn sáng một vùng.
Vậy mà vẫn có một nơi đang chìm vào bóng đêm vô tận. Trong một căn phòng nhỏ, đầy kệ sách, một người đàn ông đang đung đưa bàn chân, dựa lưng hẳn lên thành ghế duy nhất trong phòng. Ông ta không mở đèn, chỉ dán mắt ra đêm đen và cười. Giọng cười của lão hòa lẫn vào tiếng gió, vang vọng như tiếng ai gọi hồn vọng lên từ địa ngục.
Lão nhìn vào đồng hồ trên tay của mình, tặc lưỡi:
“Xem ra Tịnh Đan không thể thoát khỏi cuộc chiến trên Thiên giới. Hắn quá xem thường Gia Khánh. Hắn tưởng Gia Khánh là thằng nhóc dễ xơi lắm hay sao?”
Lão cuối cùng cũng đứng dậy, tiến về phía cửa sổ, lôi ra cây phất trần màu trắng như khói, vẽ thứ gì đó vào không khí. Chỉ năm phút sau, một gã mặc áo đen, chê mặt, có vẻ bí hiểm xuất hiện trong phòng. Tên này cung kính cuối đầu, như đang đợi lệnh của lão già.
Lão bắt chéo hai tay sau lưng và nói:
“Hãy bắt đầu với phong ấn thứ hai đi. Ta biết Quý Nhậm không bao giờ thành công chiếm lấy Tam giới. Lão già khù khờ ngu ngốc ấy nghĩ gì lại tấn công Tam giới khi bản thân lão còn sống không nỗi. Vì thế ta luôn luôn để tên gián điệp ở bên cạnh lão ấy hòng cướp đi một thứ trên người lão. Phong ấn đầu tiên phải trông chờ vào Cố Nhi mới được. Quý Nhậm ấy không hề biết Cố Nhi luôn luôn là người của ta.”
Tên thuộc hạ ngẫng đầu, chuẩn bị rời đi đã bị lão già giữ lại. Lão nói dõng dạc:
“Ngươi đã liên lạc lại với chúng rồi chứ? Ngươi đã nói rõ với chúng về Nguyên Sâm ta rồi chứ? Rằng ta đã trở lại hàng ghế Quỷ tộc.”
Thì ra lão già ở trong căn phòng chính là Nguyên Sâm – kẻ khiến Huyết Yêu đau đầu tìm kiếm bao lâu nay. Lão đã biết về cuộc chiến trên Thiên giới, lão còn biết Quý Nhậm nhất định sẽ thua triệt để trong trận chiến ấy. Điều mà lão trông chờ chính là Cố Nhi có thể thoát khỏi Thiên giới và mang một thứ của Quý Nhậm đến cho lão. Đến khi đó, lão sẽ bắt đầu hành động, cho dù hành tung của lão có bại lộ, lão cũng chẳng cần trốn chạy nữa. Mục đích mà lão hướng tới nào tầm thường như Quý Nhậm.
Tên thuộc hạ đắn đo một chút rồi mới trả lời:
“Thuộc hạ đã chuyển lời cho chúng. Ban đầu chúng không mấy tin tưởng lời thuộc hạ khi nhắc về ngài, nhưng may mà Hoàng Anh xuất hiện xác nhận lời của thuộc hạ.”
Lão già trông có hơi nghi ngờ, nếu có ánh sáng phản chiểu vào khuôn mặt lão sẽ thấy được vầng trán lão nhăn nhúm lại khi nói tiếp:
“Hoàng Anh? Đã lâu ta chưa gặp lại con bé. Làm sao con bé ấy biết ta đã quay trở lại hàng ngũ mà xác nhận cùng ngươi? Nó có bao giờ nói với ngươi rằng nó muốn gặp ta hay không?”
Tên thuộc hạ thành thật trả lời:
“Cô ấy nói không muốn gặp người, trừ phi người gọi cô ấy đến. Theo như lời cô ấy nói cái gì mà…” Tên thuộc hạ đằng hắng vài cái rồi nhại lại chất giọng nghiêm túc của Hoàng Anh:
“Chắc hẳn ngài ấy đang có kế hoạch lớn lao nào đó, ta không thể đến gặp ngài ấy tránh việc có kẻ khác phát hiện tung tích của ngài. Ngài ấy chưa tìm đến ta có thể ngài đang ấp ủ chuyện gì lớn lao lắm. Dù sao ta bây giờ cũng là nữ hoàng bóng đêm, cũng khá nỗi tiếng. Ta không nghĩ ta nên đến gặp ngài ấy là hay ho.”