Lại nói tiếp: “Ngươi đang hoài nghi gì vậy? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi thiên huyệt là do tiểu Phi và Tôn Ân đối chưởng tạo thành à? Ha ha, ngươi đúng là bị điên rồi?”
Trác Cuồng Sinh tức giận trợn mắt liếc nhìn gã, bỏ vai gã ra, hai mắt sáng lên nói: “Dị sự trời giáng hỏa thạch, khẳng định là có ít nhiều liên quan đến Yến Phi, lại càng là tình tiết mấu chốt cho cuốn thiên thư của ta. Hừ! Tiểu Phi tuy không trả lời rõ, ăn nói hàm hồ nhưng bằng vào sự tinh minh của Trác Cuồng Sinh ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể tìm ra nguyên nhân của hỏa thạch. Chẳng còn việc gì nữa đâu! Đi thôi.” Nói rồi gã bỏ đi về đầu đường trước.
Mặt trời còn nửa canh giờ nữa là xuống núi. Bến tàu ngoài Diêm thành tối tăm u ám, chỉ thấy hai bó đuốc, trông xa như quỷ hỏa triệu hồi những oan hồn đã táng thân nơi đại hải trăm ngàn năm qua.
Lợi dụng quãng thời gian quý giá lúc trời sẩm tối, Lưu Dụ hạ lệnh cho những người khác thu thập yên hoa hỏa tiễn và pháo trúc, chất cả vào boong thuyền và khoang chở người. Ngoài ra, còn để thêm hơn mười thùng dầu hỏa khắp thuyền, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là sẽ thành thảm họa.
Bất quá trong bóng đêm, sa thuyền* xem ra không có gì dị thường. Vì bị gió biển thổi bạt đi, mùi vị chỉ phát tán về hướng Diêm thành, người trên biển không thể dùng khứu giác để phát hiện mùi hỏa khí.
Lưu Dự và Vương Hoằng sánh vai đứng ở đầu thuyền, gió thổi quần áo hai người bay phần phật nhưng không thể thổi đi tâm trạng căng thẳng trước khi cơn giông bão sắp sửa ập tới.
Vương Hoằng trầm trọng thở ra một hơi, lại không nói gì.
Lưu Dụ mỉm cười hỏi: “Khẩn trương không?”
Vương Hoằng cười khổ gật đầu, than: “Ta chưa bao giờ nghĩ là có thể gặp tình huống tứ diện mai phục thế này, nếu ta có thể học một nửa trấn định công phu của Lưu huynh thì đã tốt lắm rồi.”
Lưu Dụ nói: “Dũng cảm thì cũng phải bồi dưỡng, càng từng trải nhiều, lá gan càng lớn, bởi vì ngươi sẽ hiểu khiếp đảm chẳng giúp được gì mà còn làm hỏng việc. Khi ta mới ra chiến trường, đã sợ đến tè ra quần, mỗi bước đều hoảng sợ.”
Vương Hoằng ngẩn ngơ nói: “Ta bây giờ có thể hiểu được, vì sao có những lúc phải nói tục, nếu như huynh nói chuyên tè ra quần ở Kiến Khang, ta khẳng định bịt tai không nghe. Nhưng bây giờ từ miệng huynh nói ra, ta lại cảm thấy rất là thống khóai, có cảm giác làm tăng đảm lượng.”
Lưu Dụ động lòng hỏi: “Ngươi là cao môn đại tộc tại Kiến Khang, thấy con người của Lao Chi thế nào.”
Vương Hoàng khịt mũi: “Lưu Lao Chi thì là cái thá gì chứ? Giỏi lắm hắn cũng chỉ là con chó chạy rông của Tư Mã Đạo Tử thôi. Trước kia bọn ta coi trọng Huyền soái, đối với hắn cũng chẳng nói tốt xấu gì. Nhưng hắn phạm thượng, dùng thủ đoạn hại chết Vương Cung, thành kẻ bất tín bất nghĩa tiểu nhân ti tiện, căn bản muốn cũng chẳng làm được gì. Ở Kiến Khang, những ai biết hắn đều cực kỳ thất vọng. Bọn ta mặc dù ít tuổi nhưng hận hắn thấu xương, so với Hoàn Huyền còn hận hơn nhiều.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Các ngươi ít tuổi sao lại đặc biệt hận hắn như thế?”
Vương Hoằng hằn học nói” “Nếu không phải tại hắn thì Đạm Chân tiểu thư đã không phải vì phụ thân chết mà uống thuốc độc tự vẫn, ai không hận hắn chứ?”
Lưu Dụ như bị thiết chùy giáng vào tâm can, trong lòng thấy thống khổ bi thương, vội toàn tâm nén xuống, hô hấp không tự chủ được trở nên nặng nề.
Vương Hoằng tuyệt không phát giác tình trạng khác thường của gã, tự nói: “Ôi! Nhớ năm đó An công, Huyền soái còn sống, Kiến Khang thật phồn hoa hưng thịnh biết bao, khí sắc quả là thái bình thịnh vượng. Chúng ta khi đó không cần lo lắng đến chuyện gì, mỗi ngày đều hưởng thụ yến tiệc, ca vũ. Ta thường theo hai vị tiểu thư Đạm Chân và Chung Tú ra ngoài săn bắn, cuộc sống chẳng biết thỏa mãn đến thế nào nữa.” Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Dừng một chút rồi thở dài: “Bây giờ phong lưu đã qua, Thiên Sư quân làm loạn phương Nam, Hoàn Huyền tùy thời xuống phía đông công hạ Kiến Khang. Hẻm Ô Y ai ai cũng thấy nguy ngập, chẳng biết khi nào thì lại có được những ngày tốt đẹp nữa.”
Lưu Dụ kiềm chế nỗi đau xót trong lòng hỏi: “Các ngươi có sợ Hoàn Huyền không?”
Vương Hoằng trả lời: “Nói thật thì đối với Hoàn Huyền bọn ta không sợ bằng Tôn Ân hay Lưu Lao Chi. Nói cho cùng, Hoàn Huyền và bọn ta xuất thân giống nhau, cho dù có cầm quyền nhưng cũng duy trì cho chúng ta lợi ích. Còn cha con Tư Mã Đạo Tử nắm giữ triều chính thì tình cảnh sẽ tồi tệ hơn không? Cho dù họ Hoàn có thay thế họ Tư Mã cũng không đến nỗi nào.”
Lưu Dụ trong lòng chấn động, lời Vương Hoằng đại diện cho cách nghĩ của đại bộ phận Kiến Khang cao môn. Chỉ cần duy trì lợi ích của cao môn Kiến Khang thì ai làm hoàng đế cũng chẳng khác nhau. Rốt cục, Hoàn Huyền bản thân vẫn là một phần tử cao môn đại tộc so với Tôn Ân hoặc Lưu Lao Chi dễ được chấp nhận hơn nhiều.
Lưu Dụ hỏi: “Lệnh tôn nhìn nhận thế nào?”
Vương Hoằng đã sớm coi hắn là bạn tốt, thản nhiên đáp: “Cách nhìn của ông không khác biệt. Ta có thể nói cho huynh nhưng Lưu huynh không thể tùy tiện nói cho người khác.”
Lưu Dụ gật đầu đồng ý.
Vương Hoằng thấp giọng nói vào tai hắn: “Ông ủng hộ cách làm của An công và Huyền soái, trong những người áo vải chọn lựa ra người có thể kế thừa được chí hướng của họ, mang đến khí sắc mới cho phương Nam.”
Lưu Dụ ngạc nhiên nhìn gã.
Vương Hoằng chằm chằm nhìn gã, hai mắt rực sáng, gật đầu nói: “Ông ấy rất đề cao huynh, nhận thấy huynh có tư cách thay đổi triều đại. Ta lúc đó không chú ý đến cách nhìn này, bây giờ cùng Lưu huynh đồng sinh tử cùng chia hoạn nạn, mới hiểu hết được tâm ý của ông, nếu huynh có cơ hội đến Kiến Khang, ta sẽ dẫn huynh đến gặp gia phụ.”
Lại cười nói: “Lưu Lao Chi từng đáp ứng Tư Mã Đạo Tử đến Kiến Khang yết kiến hoàng thượng, đương nhiên không có chuyện gì vì hoàng thượng chỉ là đứa trẻ không biết gì. Bất quá để cho Lưu Lao Chi đến tham gia yến hội của bọn ta, nhưng không ai quan tâm đến hắn hay coi hắn là một nhân vật. Mất mặt như vậy, nếu ta là hắn, xem ra trốn ở Quảng Lăng còn hơn.”
Lưu Dụ trong lòng than thầm, đây quả là Lưu Lao Chi tự mình chuốc lấy, chẳng trách được ai.
Lưu Lao Chi có một điểm chết người, là y theo lời Tư Mã Đạo Tử giết chết Vương Cung, làm hắn không bao giờ được Kiến Khang thế tộc chấp nhận.
Tình huống này mang đến hậu quả như thế nào? Ở giai đoạn hiện nay khó mà đoán được.
Gã hỏi: “Cha con Tư Mã Đạo Tử đối đãi với hắn thế nào?”
Vương Hoằng: “Cha con chúng luôn coi người trong thiên hạ không ra gì, với hắn biểu hiện thì khách khí, nhưng trong lòng thì khinh bỉ. Lưu Lao Chi nếu không phải là kẻ ngu xuẩn, trong lòng chắc cũng hiểu rõ.”
Lưu Dụ cuối cùng cảm giác được nguy cơ, hắn hiểu Lưu Lao Chi là kẻ lòng dạ hẹp hòi, một chút không nhịn được sẽ nhằm vào Kiến Khang quý tộc cao môn mà phát tiết oán khí.
Lúc này Hà Nhuệ đi đến cạnh Lưu Dụ, hai tay y cầm một cây cung lớn, đưa đến trước mặt Lưu Dụ nói: “Đây là cây cung lớn có sức mạnh cường liệt mà bang ta thu giữ được, tên gọi là ‘Liệt Thạch’, do một thợ cung nổi tiếng đất Giang Nam tinh chế. Lưu gia hiện đang tìm kiếm một cây trường cung, chúng ta đem nó tặng Lưu gia, hy vọng Lưu gia lại tái diễn uy phong hôm Nhất tiễn chìm Ẩn Long ấy, dùng cung này giết địch.”
Lưu Dụ cảm ơn không ngớt, không hề từ chối, tiếp nhận trường cung, ngầm vận chân khí nhẹ nhàng kéo cung thành hình trăng tròn.
Hà Nhuệ bội phục nói: “Cung này nặng khoảng ba trăm thạch**, nếu gia huynh còn sống trên đời, cũng phải hết sức trâu lực hổ mới miễn cưỡng kéo được. Lưu gia dường như không cần dùng sức đã kéo được.”
Lưu Dụ buông dây cung, phát ra tang một tiếng, dây cung không ngừng lay động, một lúc mới dừng yên lại.
Lưu Dụ quay lại nhìn vị trí và khoảng cách của Diêm thành, vui vẻ nói: “Cung này có thể bắn xa nghìn bộ, từ đầu tường thành đến đây khoảng hơn tám trăm bước, cung này khẳng định có thể bắn được.”
Hà Nhuệ nhìn ra đại hải thở dài: “Ta bây giờ hy vọng Tiêu Liệt Vũ đến đây nhanh lên để giải quyết sớm sự tình, sinh sinh tử tử do thiên mệnh, còn tốt hơn đợi chờ mà sợ hãi tim đập chân run.”
Vương Hoằng gật đầu nói: “Ta hoàn toàn đồng ý với cách nghĩ của Hà huynh.”
Hà Nhuệ hỏi: “Nếu như đêm nay Tiêu Liệt Vũ không đến, chúng ta giải quyết thế nào đây?”
Lửu Dụ điềm đạm trả lời: “Hắn nhất định sẽ đến.”
Vương Hoằng nói: “Có lẽ hắn vẫn đang gấp chế tạo công cụ tấn công thành, kiểu như mấy thứ thang mây và lôi mộc phá cửa gì đó.”
Lưu Dụ lắc đầu nói: “Hắn có đủ thời gian làm từ lâu rồi. Từ khi tin Tôn Ân làm loạn truyền đến, hắn đã có ý định công thành rồi. Bây giờ, Diêm thành như một tòa thành trống, thêm vào nữ nhân của hắn lại bị chúng ta nắm giữ, hắn một khắc cũng không đợi được.”
Ba người hướng mắt ra đại hải tìm kiếm trong màn đêm.
Vương Hoằng hỏi: “Phá giặc xong liệu chúng ta có đến thẳng Phần Châu không?”
Hà Nhuệ lo buồn nói: “Phá giặc xong rồi hãy nói! Bây giờ nói chuyện đó có sớm quá không?”
Vương Hoằng cười: “Ngươi đối với Lưu gia vẫn chưa tin tưởng à, ta dám khẳng định hôm nay tất thắng.”
Lưu Dụ cười nói: “Ngươi cũng lại gọi ta là Lưu gia à, tiểu đệ tiêu hóa sao nổi?”
Tiếp theo chấn động nói: “Đến rồi!”
Vương Hoằng và Hà Nhuệ dõi mắt tìm kiếm, nhưng không thấy nửa điểm hình bóng thuyền giặc.
Lưu Dụ chỉ theo hướng Đông Bắc phía biển thốt: “Nhìn xem!”
Hai người đều nhìn theo hướng gã chỉ, lát sau đồng thời biến sắc.
Chỉ thấy trên biển hiện ra hình ảnh những cánh buồm trùng điệp, một khối đen sì, nhất thời không thể đếm xuể có bao nhiêu chiếc thuyền địch.
Vương Hoằng và Hà Nhuệ đều bị uy thế của thuyền địch làm cho ngây ngốc.
Lưu Dụ đặt tay lên vai hai người nói: “Chỉ nhìn thế chúng đến, có thể hiểu Tiêu Liệt Vũ không xem chúng ta ra gì. Khinh địch là điều đại kỵ của binh gia, ta sẽ khiến cho hắn biết thế nào là sức mạnh vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.”
Tiếp theo kéo tay hai người, cười nói: “Chúng ta hãy quay về cung hầu*** đại giá của địch nhân cho trọn tình địa chủ đi!”
Chú Thích:
* Thuyền mành
** Được biết một thạch tương đương 59.2 kg.
300 thạch = 17760 kg.
*** Cung kính chờ đợi