Hô hấp của Hạ Nhi trở nên dồn dập, cô nghe không sót một chữ nào.
Khương Tình vẫn nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, khi nói tiếp, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Nghe rõ không? Tôi muốn cưới em.”
Giọng Khương Tình như đường, tan vào trái tim cô.
Cô đờ đẫn nhìn Khương Tình.
Khóe môi mỏng gợi cảm của Khương Tình khẽ cong lên một nụ cười, bàn tay dùng sức kéo sát gương mặt cô lại từng chút một, gia tăng sức mạnh.
Khoảng cách giữa môi cô và môi Khương Tình mỗi lúc một gần, hơi thở của hai người gần như đã đan vào nhau.
“Ăn táo không?” Hạ Nhi đột ngột lên tiếng.
Bàn tay của cô đã từ lúc nào cầm lấy một cây tăm xiên một miếng táo đưa đến giữa môi hai người, miếng táo đang chặn giữa cánh môi.
Khương Tình hạ tầm mắt nhìn miếng táo đột ngột xuất hiện, thấp giọng bật cười, không đón lấy mà rướn người lên, ngậm thẳng lấy miếng táo trên chiếc tăm, ăn luôn.
Hạ Nhi rút tay về, chớp chớp mắt.
Khương Tình ăn xong miếng táo, lại thong thả ra lệnh:
“Đút cho tôi miếng nữa!”
Hạ Nhi nhướng mày:
“Chị không có tay à? Ngồi dậy ăn đi.”
Cô vừa nói vừa trừng mắt.
Khương Tình vẫn cười rất đắc ý, đôi mắt nâu sẫm liếc nhìn dĩa trái cây trên bàn, ý tứ sâu xa.
Hạ Nhi trông thấy Khương Tình không động, cũng đành nhượng bộ, bực bội hỏi:
“Táo?”
Tận sâu trong đáy mắt nâu sẫm lãnh đạm của Khương Tình ánh lên một tia hài lòng và vui sướng nhưng cũng che giấu đi rất nhanh, thấp giọng cười khẽ:
“Miễn là em đút, cái gì cũng được.”
Hạ Nhi hết cách, lại xiên thêm một miếng táo, đút tới.
Chỉ cảm thấy ngay lúc này, nụ cười trên khuôn mặt của Khương Tình có chút đáng ghét.
Khương Tình miệng nhai hoa quả, giọng nhẹ tênh:
“Lát tắm cùng tôi.”
Hạ Nhi hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào ánh mắt cười của Khương Tình, ngay sau đó cũng quay đi rất nhanh, một lúc sau bèn lẩm bẩm:
“Chị là em bé chắc? Ăn cũng phải đút, tắm cũng phải tắm cùng?”
Khương Tình cười, giọng vô cùng mê hoặc:
“Em bé của em — mỗi em.”
Tim Hạ Nhi vì câu nói đó lại bắt đầu bay bay, cuộn với cái ngứa ngáy nơi cổ họng, cô ho mấy tiếng rồi nói:
“Nào có em bé lớn như chị chứ?”
Khương Tình lại rướn người lên, ánh mắt nâu sẫm ra hiệu về phía đĩa hoa quả.
Hạ Nhi hiểu ra, bực bội hỏi:
“Ăn gì?”
“Em đút cái gì tôi ăn cái ấy.”
Khương Tình cười có chút xấu xa.
Hạ Nhi hậm hực lại xiên thêm một miếng táo đưa tới rồi nói:
“Miếng cuối cùng đấy, muốn ăn tự lấy.”
Cổ tay cô bỗng bị Khương Tình nắm chặt.
Hạ Nhi kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Khương Tình nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đùa cợt lại có vẻ nghiêm túc:
“Tôi lấy rồi đây, ăn nhé?”
Câu nói ấy như một cái búa, lập tức đập mạnh vào trái tim cô.
Hạ Nhi hoảng loạn, định rút tay về, nhưng đúng lúc này, Khương Tình kéo tay cô xuống, ăn miếng táo ấy.
Hạ Nhi hoảng hồn rụt mạnh tay lại, lúc ấy mới thoát được.
Khương Tình chậm rãi ăn miếng táo, cũng không rời mắt khỏi cô giây phút nào, sau cùng từ từ khép mi mắt tuyệt mỹ lại.
Nhưng vấn đề là, Khương Tình thật sự cứ thế gối lên chân cô ngủ luôn sao?
Hạ Nhi khẽ đẩy vai Khương Tình, cựa quậy một chút rồi đưa ra một đề nghị:
“Vào phòng ngủ…”
“Ngồi yên!” Khương Tình nhíu mày cắt ngang lời cô.
Hạ Nhi lập tức không dám động đậy nữa, cô dựa người lên ghế, thầm thở dài.
Vào lúc cô ngỡ rằng Khương Tình đã ngủ rồi, tự dưng Khương Tình lên tiếng, hỏi một câu với giọng rất thấp, rất thấp:
“Đừng rời khỏi tôi được không?”
Hạ Nhi giật mình, cúi đầu lại thấy Khương Tình không mở mắt, cũng không buông tay cô ra.
Sau đó từ đầu tới cuối vẫn không mở mắt, một lúc sau Khương Tình kéo tay cô tới bên môi, dịu dàng nói:
“Tôi yêu em.”
Dứt lời, Khương Tình chậm rãi mở mắt, nhắm chuẩn xác vào đáy mắt hổ phách của cô.
Hạ Nhi nghe thấy, cả cơ thể căng ra như một bức tượng, cảm nhận được điều gì đó sâu trong tâm hồn Khương Tình đang muốn cô hiểu một điều gì đó.
Tâm trạng bị quấy nhiễu, cô ngẩn ngơ, lặng lẽ gật đầu.
Thấy cái gật đầu khẽ của cô, nụ cười trên môi Khương Tình càng thêm đậm, gương mặt thoải mái vùi vào một vị trí gần bụng cô, lẩm bẩm:
“Thật thoải mái!”
Dứt lời liền nhắm mắt, như định thiếp đi.
Những câu nói ngọt ngào lờn vờn quanh căn phòng, cứ đâm mạnh vào trái tim Hạ Nhi, thấm vào mạch máu…
Đúng là vài câu nói đã đủ khiến trái tim cô loạn nhịp.
Bản thân cô là một người trước giờ không thua lý với ai bao giờ mà nhiều lúc cũng bị Khương Tình làm cho không biết phải nói gì.
Đúng là đạo hạnh không tới, chỉ như mây khói.