Nhưng, chỉ sợ khiến cô phải thất vọng rồi.
Sau đó Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nhập một vài con số và ký hiệu, tệp tin bắt đầu được giải nén ……
Nhưng trên mặt Tô Khiết vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn không ngăn cản, mở to mắt chờ mong.
Thấy phản ứng của cô lúc này vẫn như vậy, lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ cau lại.
Rốt cuộc anh đã làm sai ở đâu?
Thật ra Tô Khiết không phải không lo lắng, cũng không phải không vội, mà là cô biết lo lắng cũng vô dụng, bởi vì cô mới phát hiện thẻ nhớ này Nguyễn Hạo Thần đã xem qua rồi.
Ban đầu Tống Vân đã đánh kí hiệu trên thẻ nhớ, một khi thẻ nhớ được đọc, kí hiệu này sẽ bị hủy.
Dấu vết trên thẻ nhớ là do Tống Vân tự làm, người bình thường sẽ không bao giờ phát hiện ra, Tống Vân là bậc thầy về ngụy trang và phục chế, chính nhờ vậy mà Tô Khiết mới phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần đã đọc được thông tin trong thẻ nhớ rồi.
Vì anh đã nhìn thấy rồi nên cô không cần ngăn cản nữa, hiển nhiên bây giờ anh cố ý lừa cô, một khi cô có hành động gì cô sẽ bị bại lộ.
Nguyễn Hạo Thần thực sự là một con cáo già, bụng dạ đen tối, cũng vô cùng nham hiểm.
Vốn dĩ Tô Khiết nghĩ rằng tập tin đã được mã hóa và Nguyễn Hạo Thần không thể dễ dàng mở nó ra, nhưng cô không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần lại giải nén tập tin dễ dàng như thế.
Cô rời khỏi khách sạn đến bây giờ không mất nhiều thời gian, chưa kể trước đó Nguyễn Hạo Thần đã theo dõi cô lãng phí không ít thời gian.
Xem ra, cô đã đánh giá thấp năng lực của Nguyễn Hạo Thần, còn có chuyện gì mà anh không làm được?
Giờ phút này, Tô Khiết cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi kịp thời thoát khỏi khách sạn.
Cô nghĩ nếu phản ứng của cô chậm một chút, nhất định cô sẽ bị tóm gọn.
Tất nhiên, Tô Khiết biết cô có thể trốn thoát là do cô có lợi thế trong việc giữ vững tâm lý.
Tô Khiết đang suy nghĩ, quá trình giải nén đã hoàn tất, tệp tin được mở ra, trang đầu tiên dày đặc chữ và số, Tô Khiết biết rằng đây là một loại mật mã.