Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Mạnh Thiên Kiêu dám giết người, ông ta sẽ thả bà ta đi sao?
“Tại sao ông Mạnh vẫn chưa tới?”
Châu Ngọc Thúy cẩn thận dò hỏi người đàn ông trung niên.
Gã híp mắt nhìn bà ta: “Bà muốn gặp ông Mạnh tới vậy sao?”
“Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao rồi à? Bây giờ tôi đã đi được chưa?”
Châu Ngọc Thúy đứng dậy định bỏ đi.
“Ông Mạnh nói rồi, nếu bà dám rời khỏi biệt thự nửa bước, tôi sẽ có quyền giết bà!”
Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa, gác hai chên lên bàn trà nghịch lưỡi dao trong tay, bình thản nói.
Châu Ngọc Thúy mới đi tới cửa lập tức dừng bước, toàn thân run lẩy bẩy.
Bà ta đã mở cửa ra rồi, chỉ cần bước thêm một bước là ra khỏi biệt thự.
Hiện giờ cả người bà ta đều ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi là bạn hợp tác của ông Mạnh, sao ông dám uy hiếp tôi? Đợi ông ấy tới, tôi sẽ kể lại toàn bộ những lời ông đã nói với tôi!”
Châu Ngọc Thúy giả vờ bình tĩnh trở về chỗ ngồi, bật tivi lên xem.
Bây giờ chỉ giả vờ bình tĩnh mới che giấu được sợ hãi trong lòng bà ta.
Lại mười phút trôi qua, người đàn ông trung niên kia nghe điện thoại xong đứng bật dậy nói: “Năm phút nữa ông Mạnh sẽ đến.
Không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi đó chờ đi”.
Nói xong, gã cất bước rời đi.
Trong biệt thự chỉ còn lại một mình Châu Ngọc Thúy.
“Đắc ý cái khỉ gì? Chẳng qua chỉ là một con chó của ông Mạnh mà thôi!”
Sau khi người đàn ông trung niên đi khỏi, Châu Ngọc Thúy bực bội nói.
Dù rất sợ nhưng Mạnh Thiên Kiêu vẫn đang nắm giữ đoạn ghi âm nên bà ta không dám bỏ đi, chỉ có thể chờ đợi.
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ xe vang lên ở ngoài biệt thự.
Châu Ngọc Thúy đứng bật dậy, căng thẳng bối rối.
Bà ta biết, Mạnh Thiên Kiêu đã tới.
Ngay sau đó, quả nhiên Mạnh Thiên Kiêu đẩy cửa bước vào.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi!”
Châu Ngọc Thúy giả vờ trấn tĩnh, cười gượng nhìn Mạnh Thiên Kiêu.
“Người đâu?”
Ông ta cau mày chất vấn.
“Người nào?”
Châu Ngọc Thúy ngơ ngác hỏi.
“Con gái của Dương Thanh!”
Mạnh Thiên Kiêu cả giận nói.
Châu Ngọc Thúy sững sờ chỉ ra cửa: “Con bé bị người của ông đưa đi rồi mà!”
Nghe vậy, sắc mặt của Mạnh Thiên Kiêu lập tức trở nên lạnh lẽo, hung dữ nói: “Châu Ngọc Thúy, bà nghĩ tôi dễ lừa lắm hả?”
“Tôi cho người đón bà lúc nào?”
“Bà vốn dĩ không hề dẫn con gái của Dương Thanh tới đây đúng không?”
“Bà gửi tin nhắn bảo tôi tới đây để lừa gạt tôi phải không?”
“Có phải bà tưởng đây là địa bàn của nhà họ Quan nên tôi không dám làm gì bà đúng không?”
Mạnh Thiên Kiêu bước tới trước mặt Châu Ngọc Thúy, nổi giận đùng đùng.
Ông ta cảm thấy mình đã bị bà ta chơi xỏ.
“Nếu người của ông không đưa tôi tới đây, sao tôi biết ông ở đây được? Bọn họ dùng xe của ông đón tôi đấy!”
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng giao con gái của Dương Thanh cho người của ông rồi”.
“Con bé sống hay chết, chuyện còn lại đều không liên quan đến tôi nữa”.
“Tốt nhất ông hãy mau chóng bắt Dương Thanh tới đây xử lý đi!”
“Nếu không, Tần Đại Dũng mà tỉnh tôi cũng không còn cơ hội xuống tay với ông ta nữa đâu”.
“Nếu chuyện tôi thuê người giết ông ta bị lộ, ông cũng đừng hòng sống yên!”
Châu Ngọc Thúy nói không ngừng nghỉ, chỉ có vậy mới che giấu được nội tâm hoảng loạn của bà ta.
“Tôi bị trộm xe rồi.
Bà nói xem, sao xe của tôi có thể đón bà tới đây được?”
Mạnh Thiên Kiêu quát tháo.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của ông ta lập tức cứng đờ.
Càng nghĩ càng thấy sai sai.
Đây là địa bàn của nhà họ Quan, Châu Ngọc Thúy làm gì có tư cách đi vào.
Châu Ngọc Thúy nói mình được xe của ông ta đưa tới chỗ này?
Nhưng sáng nay ông ta đã bị trộm xe rồi cơ mà!
Mạnh Thiên Kiêu nhớ lại lần trước người nhà họ Quan cũng có mặt ở nhà họ Mạnh.
Ông ta đột nhiên cảm thấy khó thở, nguy hiểm kề cận khiến ông ta không ngừng thở dốc.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa biệt thự bỗng nhiên bị phá tan.
Người đàn ông trung niên vừa đưa Châu Ngọc Thúy tới lững thững đi vào, bên cạnh còn có mấy vệ sĩ cao to.
“Vương Cường!”
Khi nhìn thấy gã, Mạnh Thiên Kiêu hoảng hốt kêu lên, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Không chỉ vậy, sau lưng Vương Cường còn có mấy gương mặt quen thuộc.
– —————————
.