Như Thi không chịu nổi nói: “Đại ca nghĩ có khả năng này ư? Hai tỷ đều là người có thân phận, có tu dưỡng, làm sao lại có thể đánh nhau như các ả nữ nhân xóm chợ? Chẳng qua hai tỷ nói chuyện với nhau hơi to tiếng một chút, ngữ khí hơi nặng một chút thôi. Đại ca đừng quên rằng tam nhân thành hổ mà!”
“ừm! Tam nhân thành hổ, câu này chả sai chút nào, Như Thi ngày càng tiến bộ rồi!”
Được phu quân khen ngợi, đáng lý lòng Như Thi không khỏi mừng rỡ, nhưng việc hai phu nhân cãi nhau lại chẳng mấy chốc lại khiến tâm trạng nàng bị dìm xuống lại.
nàng lo lắng hỏi Lý Khánh An: “Đại ca. huynh xem việc này nên giải quyết thế nào?”
Lý Khánh An đau hết cả đầu không biết nên xử trí ra sao, bỗng nhiên, hắn liếc sang Như Thi. tay khẽ kéo nàng về phía mình cười nói: “Như Thi. việc này huynh giao hết cho nàng toàn quyền xử lý!”
“Giao cho muội?!” Như Thi nghe mà giật nảy mình, nàng vội đẩy Lý Khánh An ra nói: “Không! Không! Muội làm sao dám quản việc của hai tỷ ấy, nhất là đại phu nhân, quản việc của tỷ ấy sẽ là vượt lễ, muội sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy!”
“Nàng nghĩ đi đâu thế này, tất cả các nàng đều là thê tử của ta. làm sao có việc đuổi thê tử mình ra khỏi nhà?”
Lý Khánh An vội dỗ dành nàng thêm vài câu. xong hắn lại cười cười giải thích: “Kỳ thực cũng không phải là để nàng đi quản việc của hai nàng ấy. chẳng qua do ta không tiện lộ mặt. nàng cứ từ từ khuyên nhũ hai tỷ tỷ, để hai nàng ấy bớt giận, nàng cứ nói là do ta công vụ nặng nề. áp lực rất lớn. xin hai tỷ cố gắng đối đãi nhau khoan dung hơn. nói chung là ý như thế. nàng tự xem nói thế nào cho phù hợp đi!”
Như Thi lẳng lặng gật đầu. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của Vũ Y: “Lý lang. muội có thể vào không?”
Như Thi giật mình, quậy quay người định bỏ đi từ cửa sau. nhưng lại bị Lý Khánh An kéo nàng lại, chỉ chỉ vào gian trong. Nàng hiểu ý, bèn vội mở cửa đi vào gian buồng trong. Thấy nàng tính tình tỉ mỉ. luôn hiểu ý mình. Lý Khánh An không khỏi gật đầu tán thưởng.
“Vào đi!”
Cửa vừa mở ra. Vũ Y bèn đi vào. nàng đã khóc sướt mướt hết cả buổi chiều nay. Khóc thương cho số phận bất hạnh của mình, mãi đến về sau nàng mới từ từ bình tĩnh lại, và cũng hồi phục lại phần nào lý trí. Nàng cũng ý thức được việc mình cãi nhau với Minh Nguyệt về lễ pháp, lập trường rất yếu ớt. nhưng nàng vẫn không chịu cúi đầu với Minh Nguyệt! Nàng cũng biết rõ, nếu một khi mình cúi đầu. vậy sau này nàng sẽ bị mất đi quyền tự chủ triệt để. Nàng không muốn nhìn thấy kết quả như thế. Chỗ dựa duy nhất bây giờ của nàng là Lý Khánh An. nàng hi vọng có thể được hắn an ủi phần nào.
Lý Khánh An ngắm nhìn mặt Vũ Y một hồi, tuy không có vết tích cào cấu gì. nhưng hai mắt nàng đỏ ngầu, hiển nhiên là vừa khóc xong. Vũ Y nhìn thấy phu quân, trong lòng lại không khỏi thương cảm. mắt lại đỏ ngầu. Nàng vội quay mặt đi bụm miệng khóc nức nở. Trong lòng Lý Khánh An không khỏi xót thương, hắn vội ôm nàng vào lòng an ủi: “Đều là người một nhà cả. cãi nhau là việc thường gặp, không phải việc lớn gì. thôi nàng đừng buồn nữa!”
Hắn bèn kéo tay Vũ Y ngồi xuống, cười nói: “Tình hình thì ta đã biết rồi. ta cảm thấy đây chẳng phải việc lớn lao chỉ. các nàng chỉ cần thông cảm cho nhau, mỗi người nhường một bước thì việc gì cũng có thể giải quyết. Như việc của Ngọc Nô, về mặt tình cảm. Ngọc Nô cũng thân như chị em ruột thịt với nàng, hôn sự của nàng ấy về tình về lý đều nên để nàng tự xem xét. nhưng Minh Nguyệt dẫu sao cũng là chủ mẫu. nàng phải nghĩ đến sĩ diện của Minh Nguyệt. Nhất là khi ở bên ngoài, chỉ cần nàng ấy không quản một việc gì. thì người khác sẽ nhìn Minh Nguyệt như thế nào, và sau này làm sao nàng ấy có thể quản ai nữa. Minh Nguyệt cũng có chỗ khó xử. nên nàng có việc gì cứ thương lượng với nàng ấy rồi quyết định, nể nang nàng ấy một chút; sau đó ta cũng sẽ để nàng ấy phải tôn trọng quyết định của nàng; như vậy thì hai nàng sẽ không phải cãi nhau như bây giờ nữa!”
Vũ Y cúi gầm mặt xuống, lời khuyên thật tình của phu quân, về tình về lý đều không sai, kỳ thực nàng cũng biết mình có phần không nể nang Minh Nguyệt. nhưng dù trong lòng hiểu thế, nhưng dẫu sao phụ nữ cũng chỉ là loài động vật cảm tính, lúc lý trí bao giờ cũng ít hơn. hơn nữa nàng cũng sợ Minh Nguyệt qua việc Ngọc Nô này, chỉ cần nàng nhượng bộ một lần. sau này việc gì nàng cũng trở nên bị động.
Tuy hiểu rằng mình có thể không cần nể mặt Minh Nguyệt, nhưng phu quân thì khác, nàng không thể không nê. Nàng dùng khăn tay vừa lau nước mắt vừa nói: “Hôn sự của Ngọc Nô huynh có thể làm chủ, chỉ có huynh có thể quản việc của muội, chỉ cần huynh nói. muội sẽ nghe, nhưng ngoài huynh ra. muội sẽ không nghe lệnh của bất kỳ ai. Lý Lang, chàng cũng biết, muội đã sống ở phủ của cậu bao nhiêu năm nay, đã lúc nào muội từng cúi đầu? Nếu muội cúi đầu. thì muội đã sớm bị bọn người tâm tư bất chính kia đắc thủ. và cũng không thể làm thê tử của chàng hôm nay, đây là giới hạn của muội, xin huynh hãy thông cảm cho muội.”
Lý Khánh An nghe hiểu Vũ Y cũng đang nhượng bộ. Ý của nàng ấy là, nếu Minh Nguyệt có yêu cầu gì có thể thông qua hắn, nàng sẽ chấp nhận, chỉ là nàng không thể chấp nhận việc Minh Nguyệt trực tiếp ra lệnh với mình. Trong lòng Lý Khánh An không khỏi thở dài, hắn biết tính Vũ Y rất cứng đầu. lại thích nghĩ lung tung, nàng có thể nhượng bộ được chỉ đến thế thôi. Việc này thật sự không thể vội vàng, phải khuyên giải từ từ. Nghĩ thế, hắn bèn nói: “Thế này đi! về việc cầu hôn tên Triệu tham quân kia, nàng tạm thời khước từ. ta không mấy thích hắn. Vương Xương Linh từng nói với ta, người này nổi tiếng nịnh bợ và cơ hội, không phải là người đáng để Ngọc Nô nương tựa cả đời đâu.”
Vũ Y hiểu ý của Lý Khánh An. hôn sự của Ngọc Nô nên tạm gác một thời gian, không nên xúc tác thêm mâu thuẫn. Kỳ thực sau khi Minh Nguyệt nói qua, nàng cũng cảm thấy mình đã quá vội vàng, còn chưa tìm hiểu về tình hình Triệu gia mà đã vội vã quyết định, như thế quả thật không ổn. Bổn ý của nàng chỉ là định gác thêm một thời gian, nhưng thái độ của Lý Khánh An lại rất rõ ràng, muốn nàng từ bỏ hôn sự này, nên nàng cũng đành gật gật đầu nói: “Muội sẽ nghe lời huynh, ngày mai muội sẽ cho hồi lại hôn sự này.”
Lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng Minh Nguyệt truyền đến: “Phu quân, muội có thể làm phiền huynh một lát không?”
Lý Khánh An nghe mà giật thót cả tim, vội chỉ chỉ cửa bên với Vũ Y, ý bảo nàng tạm thời tránh đi. không ngờ Vũ Y vẫn ngồi yên tại chỗ, căn bản không có ý tránh đi. Lý Khánh An bất đắc dĩ. xem chừng chỉ còn cách giải bày trước mặt thôi, hắn chỉ đành liều mình nói: “Nàng vào đi!”
Minh Nguyệt đẫy cửa đi vào, nụ cười vẫn đang nở trên môi nàng. Nàng vừa nghe nha hoàn bẩm báo, lão gia đã về liền vội vã đến đây. Không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy nghe Vũ Y, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ ‘Vừa cướp của vừa la làng!”
Nàng cũng đi vào ngồi vào phía còn lại của Lý Khánh An. cười nói: “Phu quân vẫn chưa ăn tối chứ? Muội vừa dặn nhà bếp chuẩn bị cơm, đợi một lát sẽ xong ngay!”
“Ha ha! Ta vẫn chưa đói!”
“Dù không đói vẫn phải ăn. Vậy đi, muội sẽ để họ mang cơm đến Tây Viện, hôm nay phu quân không phải sẽ ở đó sao?”
Nói đến đây, Minh Nguyệt liếc sang Vũ Y một cái. ý tại ngôn ngoại của nàng như nhắc nhở Lý Khánh An. tuy nàng đã cãi nhau với Vũ Y, nhưng cũng không vì thế mà phá vỡ nguyên tắc, nên làm gì thì nàng vẫn sẽ làm.
Với Vũ Y mà nói. dù nàng đã nhượng bộ, đồng ý hủy hôn sự với Triệu gia. cũng đồng ý tiếp nhận an bài của Minh Nguyệt qua Lý Khánh An. nhưng lòng dạ phụ nữ sâu tựa biển cả! Trước mặt Lý Khánh An nói gì nàng cũng chiều, cũng nhượng bộ, nhưng khi đối mặt với Minh Nguyệt, tất cả nhượng bộ trong lòng lập tức bị vứt vào xó xỉnh nào. Nàng bĩu môi nói: “Đạo đức giả. chỉ giỏi giả tạo!”
Mặt Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng, lửa giận trong lòng lập tức lại bị châm lên. nàng đứng phắt dậy, giận dữ chỉ vào Vũ Y nói: “Ngươi nói rõ lại ta xem. ta đạo đức giả chỗ nào? Ta giả tạo chỗ nào? Lòng tốt và khoan dung của ta đều bị ngươi vứt đi cho chó tha sao?”
Vũ Y cũng đứng dậy không chút nhượng bộ phản bác: “Không lẽ ta nói sai rồi sao? Rõ ràng tối nay phu quân đã nói sẽ đến chỗ ta. nhưng ngươi lại nói một lần trước mặt ta. thế thì làm sao huynh ấy dám đi nữa? ngươi nói thế này chẳng khác nào như nhắc nhở huynh ấy rằng, tối nay đừng đến chỗ ta nữa!”
Minh Nguyệt giận run cả người nói: “Hay! Hay! Hay cho một ả phụ nữ không nói lý lẽ. ta hôm nay rốt cuộc cũng đã được gặp!”
“Hừ! Ta là người như thế nào không cần ngươi phải lo, ta là người thẳn thắng, có gì nói nấy, không giống ai đó, miệng thì như được tráng qua đường, trong lòng nghĩ một nẻo!”
“Được rồi!”
Lý Khánh An quát lên. giận dữ nói: “Hai nàng đừng cãi nhau nữa!”
Hai nàng thấy phu quân nổi giận đều cùng ngồi xuống, lưng đối với lưng, hầm hầm không ai nói với ai một câu.
Lý Khánh An thì lại càng không nói nên được lời nào. Chứ hắn phải nói thế nào đây? Hắn cũng chẳng hi vọng Vũ Y mất đi cái tôi của mình, và cũng hi vọng Vũ Y có thể giữ lại bản tính và tự do của bản thân; nhưng Minh Nguyệt lại không có lỗi trong việc này, nàng chỉ làm theo lễ tiết. Minh Nguyệt có quyền quản tất cả mọi việc trong nhà. nàng thậm chí còn có thể đuổi Vũ Y ra khỏi nhà. nhưng nàng lại không làm thế, nên chỉ có thể nói là nàng đã rất khoan dung độ lượng. Lý Khánh An nhìn nhìn Minh Nguyệt, lại nhìn nhìn Vũ Y, hắn đúng là tiến thoái lưỡng nan. trái phải khó làm người. Lúc này hắn hắn cũng không thể thiên vị. lúc này cũng chẳng phải lúc có thể nói lý lẽ!
Hắn bỗng nhiên thấy mỏi mệt. khoát khoát tay nói: “Các nàng quay về trước đi! Ta còn có công vụ phải xử lý.”
Câu nói này là hữu hiệu nhất. Hai nàng đều biết không thể để việc nhà làm lỡ việc công, liền cùng đứng dậy đi ra khỏi cửa. Vì đi quá nhanh, vai người này đụng phải vai người kia. hai nàng lại giận dữ nhìn nhau, xong Vũ Y bèn quay người từ hướng cửa bên đi về.
Trong thư phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Lý Khánh An bất lực tựa người ghế. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy mâu thuẫn của hai vợ mình còn khó giải quyết hơn cả Đại Thực. Lúc này, Như Thi đang từ trong nhà đi ra. nàng đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Lý Khánh An. Hắn nắm tay nàng lại và ôm nhẹ nàng vào lòng. Như Thi cũng chẳng khuyên nhủ gì hắn. mà nàng chỉ tựa vào lòng hắn như con mèo con ngoan ngoãn. Một lúc sau. nàng mới khẽ nói: “Đại ca. đêm nay huynh sang chỗ muội ở nhé!”
Lý Khánh An lại lắc lắc đầu. cười khổ: ‘Ta mà ở chỗ nàng không ổn. ta khó trả lời với Vũ Y, thôi tốt nhất tối nay ta đến Chính sự đường qua một đêm vậy! ở lại trong nhà. không biết chừng hai nàng ấy lại đày đọa ta thế nào nữa!”
Như Thi gật gật đầu. nàng có thể hiểu được, bèn cười nói: “Vậy lát ăn cơm xong huynh hẳn đi nhé!”
“Được! Nàng cứ mang cơm đến chỗ này, ta ăn xong mới đi.”
Lý Khánh An vội vã ăn xong cơm tối trong thư phòng ngoài liền trở lại Chính sự đường; hắn có một căn phòng ngủ tại đấy.
Chính sự đường chiếm địa rất rộng, nó được tổ thành bởi ba mươi mấy tòa nhà. Cũng giống như ở Trường An. trời vẫn chưa sáng thì các quan viên đã đến làm việc, đến chiều thì có thể tan ca về nhà.
Lúc này, trời đã tối đen như mực. trong Chính sự đường yên rất yên tình, chỉ thấp thoáng còn vài phòng sáng đèn. đó là do những quan viên việc quá nhiều phải ở lại tăng ca. Chốc chốc lại có đội binh sĩ vũ trang toàn thân đi qua.
Phòng làm việc của Lý Khánh An nằm ở phía đông Chính sự đường, chứ không phải ở ngay chính giữa. Đó là một toàn nhà rộng chừng năm mẫu, không lớn lắm. chỉ có khoảng hai mươi mấy gian nhà. là nơi hắn và mộ liêu cùng văn thư làm việc, và có phòng nghi của các thân binh. Tứ bề đều có tường bao phủ vây kín tòa nhà này. Cũng giống như những tòa kiến trúc khác, tòa nhà này được xây trên nền đất cao một trượng, nền nhà được ghép lại bởi những đá tảng khổng đồ bằng phẳng. và cả bản thân tòa nhà cũng được xây bằng đá. Nhìn bên ngoài nó không bắt mắt. nhưng lại rất ư kiên cố; phía dưới tòa nhà còn có tầng hầm. là nơi đặt những vật phẩm quan trọng.
Bọn quan văn lúc này đều đã tan ca về nhà. trong Chính vụ phòng chỉ còn phòng của Lý Khánh An là sáng đèn. Nơi làm việc của Lý Khánh An do bốn gian nhà tổ thành, phía bên ngoài có vài văn thư lang xử lý văn thư; còn ba gian nhà phía trong là một dãy liên thông; gian ở giữa là phòng làm việc của hắn; gian bên trái là phòng tác chiến, trong đó có một sa bàn khổng lồ, thâu gọn cả An Tây vào trong; còn gian nhà bên phải là gian nhà nhỏ có giường nệm trong đấy. là chỗ nghỉ tạm thời của hắn.
Lúc này, Lý Khánh An ngồi sau bàn. dựa người vào ghế. Hắn vẫn đang nghĩ cách để giải quyết việc của Minh Nguyệt và Vũ Y. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui. ngoài dùng thời gian để làm phai mâu thuẫn hai nàng ra. hắn không còn nghĩ ra cách nào tốt hơn. Đương nhiên, hắn cũng có thể tìm gì đó để hai nàng làm. để hai nàng không rảnh rỗi mà suốt ngày ngồi trong so đo ba việc tẻo teo này. Đời có câu. trị bệnh mà không trừ căn. kỳ thực hắn còn nghĩ ra một cách tốt hơn. Đó chính là con cái. chỉ cần các nàng đều đã có con cái của mình, chắc hẳn quan hệ các nàng sẽ dung hòa hơn. Xem ra hắn phải đi tìm một danh y xem xem. phải giải quyết vấn đề sinh dục của mình sớm. Trước giờ hắn không mấy để tâm đến việc này, nhưng giờ xem ra vấn đề con cái đã ngày càng trở nên gấp rút.
Đương lúc Lý Khánh An đang nghĩ vẩn nghĩ vơ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng xôn xao. hắn chau mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Một thân binh ngó ngó ngoài cửa viện, nói: “Hình như là công chúa Byzantium đến.”