“Hết mười phút rồi!”
Dương Thanh thu hồi Huyết Chủy, thản nhiên nói.
Đám người như vừa tỉnh giấc mộng, Đỗ Minh Viễn nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, nghiêm nghị nói: “Tôi thua!”
Ông ta cũng không bất mãn gì trước việc thua Dương Thanh, ban đầu ông ta vốn coi thường Dương Thanh, nhưng giờ đã xem Dương Thanh là cao thủ ngang hàng với mình.
Đỗ Minh Viễn bỗng bổ sung thêm: “Cảm ơn cậu đã nương tay, tôi nợ cậu một cái mạng!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu, nhìn Đỗ Minh Viễn: “Nếu đang trong trận chiến sống còn, tôi đã chết dưới tay ông từ lâu, ông không nợ tôi thứ gì, chỉ là tôi có linh khí nên mới may mắn cầm cự được”.
“Nếu muốn nói cảm ơn, cũng là tôi cảm ơn ông vì đã nương tay mới đúng, ông Đỗ không cần cảm thấy nợ tôi”.
Dương Thanh cũng không nịnh mà đó là sự thật.
Tuy anh suýt giết Đỗ Minh Viễn, nhưng hồi nãy khi đánh với Đỗ Minh Viễn, rõ ràng Đỗ Minh Viễn cũng có điều kiêng dè, không định khiến anh bị thương nặng.
Thậm chí có mấy lần, khi đòn chí mạng của Đỗ Minh Viễn sắp giáng xuống, ông ta lại đổi hướng tấn công.
Bằng không, với thực lực của Đỗ Minh Viễn, ông ta đã giết được Dương Thanh từ lâu rồi.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Minh Viễn nhìn anh bằng ánh mắt hài lòng, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu Thanh đã nói vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, sau này, chúng ta kết bạn ngang hàng, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi là anh Đỗ, tôi vẫn nợ cậu một ân tình”.
Dương Thanh cũng khá tán thưởng Đỗ Minh Viễn, nhưng không ngờ người trung niên hơn 50 tuổi này lại muốn kết bạn ngang hàng với anh.
Dương Thanh cũng không làm giá, khẽ gật đầu, mỉm cười: “Anh Đỗ!”
Đỗ Minh Viễn lập tức vui mừng: “Ha ha, tốt lắm!”
Dương Thanh cũng không ngại kết bạn ngang hàng với Đỗ Minh Viễn, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại gì cho anh.
Dù sao bây giờ Đỗ Trọng vẫn đang ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn là người thừa kế của Võ Tông, mối quan hệ này sẽ giúp anh đưa Đỗ Trọng bình an quay về.