Đỗ Bá nhìn nét mặt nghiêm túc của Đỗ Minh Viễn, sau cùng gật đầu: “Ừ!”
Đỗ Minh Viễn nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt có vẻ nghiêm nghị chưa từng có, trầm giọng nói: “Cậu rất mạnh! Ngay cả cao thủ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã mạnh như cậu!”
Dương Thanh nghiêm nghị nhìn về phía đối phương, nói: “Bây giờ tính là bắt đầu rồi chứ?”
Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Tính chứ! Đương nhiên là tính rồi!”
Lúc này Dương Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương thừa nhận như thế là được rồi, nếu có thể không ra tay, chắc chắn anh sẽ không ra tay.
Anh biết cho dù có Huyết Chủy, anh cũng không phải đối thủ của Đỗ Minh Viễn, đã vậy, anh cũng không cần thắng, chỉ cần cầm cự mười phút là được.
“Minh Viễn, ra tay đi!”
Đỗ Bá nóng lòng muốn ép Dương Thanh phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, bèn nói.
Đỗ Minh Viễn gật đầu, khí thế của ông ta bỗng tăng đến đỉnh điểm, các ông lớn của Võ Tông đều có vẻ kích động.
“Khí thế của Minh Viễn đã mạnh hơn, lại gần với Thiên Cảnh thêm một bước rồi!”
“Không hổ là yêu nghiệt có thiên phú mạnh nhất Võ Tông chúng ta, mới 50 tuổi mà đã mạnh đến thế, nếu cho Minh Viễn mười năm nữa, chắc chắn Minh Viễn sẽ bước vào Thiên Cảnh!”
“Không chừng chưa đầy mười năm, Minh Viễn đã bước vào Thiên Cảnh rồi!”
…
Các ông lớn của Võ Tông đều kích động nói.
“Rầm!”
Đỗ Minh Viễn bỗng giậm mạnh chân, đá xanh dưới chân ông ta lập tức vỡ vụn, còn ông ta thì đã biến mất.
Vào giây phút ông ta hành động, Dương Thanh cũng di chuyển, xông tới chỗ Đỗ Minh Viễn.