Xác suất cực nhỏ đã xảy ra.
Bên tai là thanh âm nhẹ nhàng của Trình Sơ Yến: “Cô giáo, cô thua rồi, đã đánh cược thì phải chịu thua nha.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy đang bắt nạt người khác không phải là cô mà là Trình Sơ Yến.
Nhưng thua chính là thua, trước đó cô vừa thề non hẹn biển là sẽ không nuốt lời, bây giờ chắc chắn là không thể chơi xấu được.
Đành phải hỏi hắn: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”
Trình Sơ Yến muốn hỏi cô có thích mình hay không.
Nhưng mà chỉ có một cơ hội, ván tiếp theo cô không nhất định sẽ chơi.
Dùng hết liền không còn cơ hội nữa.
Cho nên hắn phải suy nghĩ thật kỹ.
Ngón tay hắn đặt ở trên tấm thảm màu đỏ, ngón tay trắng nõn như ngọc tinh xảo đến nỗi khiến cho ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ.
Hắn nâng tay lên, làm một động tác bảo cô tới gần một chút.
Vân Phiếm Phiếm cúi người về phía trước, lập tức liền giống như tiểu bạch thỏ bị sói xám bắt lấy.
Cô ngã vào ngực Trình Sơ Yến, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Em muốn cô giáo dạy cho em một thứ.”
Đôi mắt hắn giống như lốc xoáy, khiến cho cô bị hút vào trong đó không ra được.
“Thứ gì?”
Trình Sơ Yến ôm lấy cô đổi vị trí.
Phía sau Vân Phiếm Phiếm chống vào mép giường, Trình Sơ Yến nửa quỳ trước mặt cô, dùng một chân tách hai chân của cô ra.
Tư thế hai người hiện giờ vô cùng thân mật.
Trình Sơ Yến ghé sát về phía cô, hắn nhìn cô gái gần ngay trước mắt, trong mắt dường như có mang theo một ngọn lửa đỏ rực: “Em muốn cô giáo dạy em, hôn môi là như thế nào.”
Cánh môi lập tức áp lên khóe môi cô.
Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm chỗ khóe môi cô.
Vân Phiếm Phiếm chỉ cảm thấy môi rất ngứa.
Trình Sơ Yến hơi tách ra, hơi thở nóng rực giao triền giữa răng môi cô.
Môi hắn ửng đỏ, thanh âm dụ hoặc quyến rũ, giống như đang câu dẫn người ta phạm tội.
“Cô giáo, hé miệng ra một chút.”
Ngực Vân Phiếm Phiếm hơi phập phồng, cô gian nan cự tuyệt: “Tôi chỉ dạy học, không dạy cái này.”
Thấy cô lúc này mà còn nói tới chuyện này, Trình Sơ Yến cười khẽ một tiếng.
“Muộn rồi.”
Hắn cúi người, bá đạo ngậm lấy môi cô.