“Cháu gái đương nhiên nhớ rõ.”
“Tới Từ Tâm Đường còn muốn kiệu tám người nâng mời ngươi sao?”
Khương Tự không có tiếp lời nói này, cười khanh khách hỏi: “Tổ mẫu, ngài nhìn thấy thư nghĩa tuyệt chưa?”
“Nhìn thấy lại như thế nào?” Lửa giận hừng hực của Phùng lão phu nhân hòa hoãn vài phần.
Trưởng tử mang theo nhi nữ đến Thuận Thiên Phủ cáo nghĩa tuyệt cùng Chu gia, Phùng lão phu nhân đã sớm phái người đi hỏi thăm tình huống, cho nên biểu hiện của Khương Tự ở trên công đường lão phu nhân cũng biết rõ.
Nha đầu này gan lớn cùng nhanh mồm dẻo miệng vượt xa dự liệu của bà ta.
Cũng bởi vậy, bà ta nhất thời lại không biết nên dùng loại thái độ nào đối xử với đứa cháu gái này.
“ Trước đó cháu gái với tổ mẫu có đánh cuộc, cháu gái hình như thắng.”
Mặt Phùng lão phu nhân trầm xuống: “Sao nào, thắng ngươi còn muốn đòi thưởng? Ta nhớ rõ tiền đặt cược là về sau ta sẽ không quản nhiều chuyện của mẹ con đại tỷ ngươi.”
Khương Tự cười lắc đầu: “Không dám đòi thưởng. Cháu gái chỉ là muốn nói cho tổ mẫu, một ván đánh cuộc khác, con cũng sẽ thắng.”
“Khụ khụ.” Khương An Thành liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Khương Tự.
Nha đầu ngốc này, êm đẹp nhắc cái này làm gì, ông còn muốn tìm Tiểu Dư nói chuyện nhân sinh đấy.
Phùng lão phu nhân bình tĩnh nhìn Khương Tự, phun ra ba chữ: “Ta đây chờ.”
Chờ ra khỏi Từ Tâm Đường, Khương An Thành đen mặt đi lên phía trước.
Một bàn tay kéo lại ống tay áo ông.
“Phụ thân, ngài sinh khí rồi?”
Khương An Thành không phản ứng Khương Tự, bước nhanh đi ra cách một khoảng cách mới đột nhiên dừng lại, hầm hừ nói: “Ta là cha con, hôn sự của con, ta phải làm chủ!”
“Nhưng con với tổ mẫu đã đánh cuộc.”
“Chối bỏ là được rồi.” Khương An Thành lẽ thẳng khí hùng.
Trưởng nữ đều đã về nhà ở, thư nghĩa tuyệt cũng lấy được, đánh cuộc có chối bỏ lão phu nhân cũng không có cách nào.
“Tóm lại, chuyện này con nói không tính, hôn nhân đại sự phải nghe ta!” Khương An Thành rút ống tay áo về, “Đi bồi đại tỷ con đi, vi phụ còn có chính sự phải làm.”
Đừng tưởng rằng ông không thấy được, trên đường về Bá phủ Tự Nhi nhấc mành cửa sổ xe nhìn lén Tiểu Dư á, nha đầu này rõ ràng rất vừa ý Tiểu Dư, còn nghĩ gả vào nhà cao cửa rộng gì chứ.
Những con em nhà cao cửa rộng đó, nào có đáng tin bằng Tiểu Dư.
Khương An Thành xua tay từ biệt nữ nhi đi vào phòng khách, nghe trong sảnh truyền đến tiếng cười sang sảng không khỏi lộ ra tươi cười.
Thấy Khương An Thành tiến vào, Úc Cẩn đứng dậy: “Bá phụ.”
Khương An Thành chắp tay sau lưng đi vào: “Tiểu Dư à, ngồi.”
Nhìn nhìn nhi tử: “Trò chuyện gì đó?”
“Cùng Dư Thất ca nói chuyện về Kim Ngô Vệ ạ.”
Khương An Thành vui mừng gật đầu.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, từ khi nhi tử hỗn trướng thân cận với Tiểu Dư, quả nhiên càng ngày càng ra dáng.
“Tiểu Dư năm nay bao lớn rồi?”
Úc Cẩn trong lòng nhảy dựng.
Vấn đề này hắn thực thích trả lời, luôn cảm thấy sắp có chuyện tốt xảy ra.
“Tiểu chất mười tám tuổi.” Vô luận trong lòng vui vẻ như thế nào, trên mặt Úc Cẩn vẫn là bộ dạng nghiêm trang.
“Mười tám tuổi à, tuổi tốt.”
Úc Cẩn vẫn duy trì mỉm cười.
Khương An Thành cảm thấy vẫn phải rụt rè chút, liền nặng nề mà thở dài.
“Bá phụ làm sao vậy?”
“Ai, Tiểu Dư con còn chưa thành gia, không hiểu tâm tình làm cha đâu. Trưởng nữ gặp người không tốt, ta đều muốn giữ thứ nữ cả đời.”
Mặt Úc Cẩn cứng đờ, cười gượng nói: “Bá phụ cũng không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nam nhân tốt vẫn còn có.”
“Đúng không, nào có?”
Úc Cẩn giật giật khóe miệng.
Một nam nhân tốt bự như vậy, ngài không nhìn thấy sao?
“Tiểu chất cảm thấy một đời một thế một đôi người khá tốt, thêm một người chẳng những phiền phức, nuôi còn tốn tiền.”
Khương An Thành cười to ra tiếng: “Là đạo lý này!”
Ông nói mà vẫn là gả cho nam nhân xuất thân tầm thường nhưng nỗ lực như Tiểu Dư đáng tin hơn, rất biết cách sống nha.
Sau khi nói chuyện với Úc Cẩn xong, Khương An Thành cảm thấy việc hôn nhân của Khương Tự không thể kéo dài nữa, quay đầu hẹn Chân Thế Thành ra uống trà.
“Chân lão ca, hôm nay có chuyện này muốn nhờ.”
Chân Thế Thành bưng chén trà nghe.
“Tiểu Dư là thuộc hạ của huynh, ta nghĩ nhờ huynh tìm hiểu tình huống của nhà bọn họ một chút, còn có ý tứ của của bản nhân Tiểu Dư. Nếu như thích hợp, muốn cho tiểu nữ với nó kết thân.”
Chân Thế Thành vẻ mặt cổ quái: “Khương Lão đệ không biết thân phận Tiểu Dư?”