Mạnh Hạo cầm ngọc giản, trầm ngâm suy nghĩ.
Mà ở một bên, Đinh Dũng đang rất khẩn trương. Gã đã từng ăn Phá Chướng Đan một lần rồi, nhưng mãi vẫn không thể cởi bỏ được bước cuối cùng kia. Nay chỉ còn một cơ hội nữa, nhưng không mời được Chủ Lô, mà đám đan sư vì mấy năm trước gã quá ngông cuồng đắc tội, tìm tới tìm lui chẳng có mấy ai đồng ý luyện cho. Cho dù có đồng ý nhưng gã lại lo lắng, lại chần chừ. Dù sao với đan sư thì chuyện này chỉ là luyện đan, mà với gã thì đây là cơ hội cuối cùng.
Một khi thành công, gã liền bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên gã không thể không cẩn thận.
Lần này tới tìm Mạnh Hạo, thực tế thì gã chưa hoàn toàn hạ quyết tâm, cho nên mới dò xét một hai. Theo ý muốn của mình, gã muốn tìm một vị đan sư ổn thỏa nhất để luyện chế Phá Chướng Đan cực kỳ quan trọng với gã. Dẫu sao Đinh Dũng không phải đệ tử ngoại môn, thân là thiên kiêu của nội môn, gã hiểu rõ rằng cùng một loại đan dược mà người luyện chế khác nhau thì dược hiệu khác nhau, có cao có thấp. Mà loại Phá Chướng Đan này thì với dược hiệu là hà khắc nhất.
Như viên đan lúc trước hắn dùng, dược hiệu bình thường, nếu không thì cũng không phải than vãn như hôm nay.
Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo mới buông ngọc giản có đan phương xuống, lại trầm ngâm một chút rồi đi tới trước mặt Đinh Dũng.
– Giơ tay lên!
Đinh Dũng sửng sốt, con ngươi co rụt lại, nhưng cũng không dám từ chối mà phải giơ tay lên. Mạnh Hạo nắm lấy cổ tay đối phương, rồi lập tức rót linh lực vào trong cơ thể gã.
– Đừng phản kháng.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, rót ra linh lực Ngưng Khí. Đinh Dũng chần chừ một chút, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, để mặc cho linh lực Ngưng Khí của Mạnh Hạo dạo một vòng trong người.
– Ngươi ăn Phá Chướng Đan một lần.
Mạnh Hạo nhanh chóng thu hồi linh lực. Hắn đoán được Đinh Dũng cần đan dược có dược hiệu công phá bình cảnh, lại thấy trong cơ thể Đinh Dũng có chút dược lực hỗn tạp.
Dược lực này rõ ràng là không tiêu tan, vả lại ăn khớp với khí tức của một vài thảo dược trong đan phương của Phá Chướng Đan kia.
Nghe Mạnh Hạo nói lời này, Đinh Dũng hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt tỏa sáng, cũng là giật mình, bởi chuyện gã từng ăn một viên Phá Chướng Đan này gã chưa từng nói với ai bao giờ.
– Chuẩn bị sáu phần dược thảo luyện chế Phá Chướng Đan, lại thêm ba vạn linh thạch, ta sẽ luyện giúp ngươi viên đan này.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói.
– Đinh mỗ cũng đã tìm mấy vị đan sư có thể luyện chế viên đan này… mà cần tối đa là ba phần dược thảo, một vạn năm linh thạch.
Đinh Dũng chậm rãi nói.
– Đan dược mà Phương mỗ luyện có thể đảm bảo ngươi đột phá.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, nhưng trong đó đã ẩn chứa ý bá đạo.
– Lời ấy có thật không!
Đinh Dũng khiếp sợ, đôi mắt toát lên tinh quang. Lúc trước gã đã cảm thấy vị Phương Mộc đan sư này không giống với các vị đan sư khác, lúc này nghe được những lời này thì vội hỏi.
– Không tin thì thôi.
Mạnh Hạo xoay người định bỏ đi.
Đinh Dũng đấu tranh trong lòng, lại nhìn hành động của Phương Mộc này không giống người thường, lại nhìn ra mình đã từng dùng Phá Chướng Đan, nên gã quyết định đánh cược một lần. Thế là gã không do dự nữa, lấy ra một túi trữ vật, dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo mà để vào đủ dược thảo và linh thạch rồi trực tiếp đưa cho Mạnh Hạo.
– Nửa tháng sau, lúc xế chiều ở nơi đây, ngươi hãy tới lấy đan.
Nói xong, Mạnh Hạo phất tay áo, mang theo Bạch Vân Lai bước đi. Một thân thanh sam tùy gió mà động trông đầy vẻ nho nhã, dường như có đan dương quanh quẩn, không giống phàm trần mà như xuất trần.
– Phương Mộc, chuyện này…
Dọc đường đi về, Bạch Vân Lai muốn nói lại thôi. Mãi tới tận bên ngoài động phủ Mạnh Hạo, y rốt cuộc không nhịn được mà nói ra.
– Ta cần linh thạch, mà dược thảo sáu phần là vì ta tính luyện cho Bạch huynh một viên Phá Chướng Đan. Ta thấy Bạch huynh kẹt ở Ngưng Khí tầng tám này đã nhiều năm rồi.
Mạnh Hạo cười, vỗ bả vai Bạch Vân Lai rồi xoay người đi vào trong động phủ.
Cửa động phủ đóng lại rồi, Bạch Vân Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu. Sau đó y ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu rồi mới rời đi, y không nói lời cảm ơn nào, mà là ghi tạc trong tâm khảm.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn ba viên Phá Chướng Đan trước mặt. Hắn cầm lấy một viên, ngưng thần nhìn.
– Đan dược và độc chỉ tồn tại nhờ một suy nghĩ. Phá Chướng Đan này, nếu lòng ta có sát niệm, chỉ cần để độc bên trong hơi cao một chút là có thể giết chết người dùng nó. Mặc dù người này có cẩn thận, dùng người khác thử đan thì ta vẫn có cách làm cho đan dược thay đổi thời gian phát tác, giết người vô hình…
Mạnh Hạo im lặng, hắn nhớ tới những đan dược mà mấy năm nay hắn ăn, lúc chưa biết đan đạo thì không có loại cảm giác dựng tóc gáy này, nhưng hôm nay hiểu biết về đan đạo, hắn dần kinh hãi.
– Ngày sau nếu không cần thiết thì chỉ dùng loại đan mà mình luyện chế. Cho dù đoạt được của kẻ khác cũng phải phân biệt rồi mới có thể dùng.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, thì thào.
– Đan đạo, độc đạo, chỉ tại một suy nghĩ. Đan có thể dưỡng người, độc lại giết người. Một đại sư đan đạo chân chính trên thực tế cũng là tông sư độc đạo.
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh thảo mộc, có rất nhiều loại có độc, điều phối dung hợp là luyện ra được độc dược trí mạng.