“Nhưng mà ừm… chẳng phải mấy lần trước là bệ hạ hù dọa các phi tần, còn lần này là… thật sự hay sao?” Trưởng cung đột nhiên có chút ngại khi nói đến chuyện này.
Vân Yến đứng hình mất ba giây: “…”
Bà mẹ nó, trẫm đây làm thật với Thanh Tuệ Hi lúc nào!?
Không nhận được câu trả lời của Vân Yến, trưởng cung liền cho rằng cô đang ngại, bà ta khuyên nhủ cô.
“Bệ hạ biết không, sau khi nam nhân được sủng hạnh, phía dưới của họ, đặc biệt là phần hông của họ rất đau, bệ hạ tốt nhất là nên cho người mang thuốc đến cho Thanh phi, nhằm thể hiện sự chu đáo và lo lắng của mình.”
Nghe mấy lời nói chuyên nghiệp của trưởng cung xong, Vân Yến cảm thấy mình đã tỉnh táo hoàn toàn sau một đêm mệt nhọc rồi.
Đột nhiên muốn chém đầu trưởng cung quá thì biết làm sao đây?
“Ngày hôm qua trẫm không có sủng hạnh Thanh phi.” Vân Yến phất phất tay, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Thế nhưng bệ hạ…”
“Nghĩ nhiều như vậy hẳn là đầu ngươi nặng lắm, có muốn được trẫm chém đầu cho đỡ nặng nề hay không?” Vân Yến tức đến mức phải vỗ trán.
Lần này trưởng cung đã biết điều hơn, trực tiếp im lặng, hóa thành một tượng đá vâng lời.
Thấy trưởng cung đến tận bây giờ cũng nghi ngờ mình là loại tra nữ phóng đãng kia, Vân Yến đành kể lại rành mạch toàn bộ câu chuyện ngày hôm qua.
“Đêm hôm qua, sau khi Thanh phi say đến mức ngủ gục trên vai trẫm, trẫm đành phải cùng cung nhân bế hắn về cung…”
…
Sau một hồi đi bộ từ cung điện này sang cung điện khác, Vân Yến mệt muốn sặc máu.
Chocolate thì còn chưa được ăn miếng nào, mà bây giờ đã ăn phải một nỗi khổ cực như vậy rồi.
Vân Yến nhìn đám cung nhân của Thanh Tuệ Hi, ra hiệu cho bọn họ kéo hắn ra khỏi người mình.
Cung nhân nghe lệnh làm theo, tiếc là tay hắn nắm chặt long bào quá, nếu như dùng sức quá lớn, sợ là long bào sẽ bị hỏng cho nên cung nhân khổ tâm vô cùng.
Không kéo Thanh Tuệ Hi ra thì sẽ bị Nữ Đế trách phạt, mà kéo mạnh quá nhỡ làm hỏng long bào thì sẽ bị chém đầu.
Có ai đó có thể chừa cho họ một con đường sống hay không?
Trời cũng đã khuya, người cũng đã mệt lừ, Vân Yến không còn cách nào khác ngoài việc phải ngủ tại cung này.
Đến tận lúc Vân Yến đã vứt Thanh Tuệ Hi lên giường rồi, hắn vẫn giữ khư khư long bào của cô.
Vân Yến: “…”
Thế là trong lúc không kiềm được cơn nóng giận, Vân Yến đã lỡ chân đá Thanh Tuệ Hi xuống mặt đất.
Với thân phận là một Nữ Đế bao dung, cô tất nhiên là phải bế hắn lên lại.
Nhưng sau đó Thanh Tuệ Hi lại ngựa quen đường cũ nắm đồ ngủ của cô, thế là cô lại vô tình đạp hắn xuống đất một lần nữa.
Vì thế cho nên mới có cảnh tượng như sáng hôm nay.
Trưởng cung nghe xong liền giật mình, thật ra tình huống như thế này cũng không phải là vô lý.
Sức lực của bệ hạ vốn đã rất lớn, nay lại cố ý dùng sức đá người khác nữa, nếu không đau đớn thì chắc người đó không còn là người nữa rồi.
“Nhưng mà bệ hạ, bây giờ ngài kể với ta cũng vô dụng.” Trưởng cung nghiêm mặt, “Tin tức ngài thị tẩm Thanh phi hình như đã lan hết cung điện rồi.”
Vân Yến nheo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó đáp: “Thì cứ để tin đồn được lan truyền đi, tin đồn này cũng không ảnh hưởng đến trẫm nhiều.”
“Chắc chắn là không ảnh hưởng đến bệ hạ rồi.” Trưởng cung bĩu môi, “Ý hạ nhân là Thanh phi kìa, mới sáng sớm ngài đã lạnh lùng bước ra khỏi phòng người ta mà không bỏ lại một câu hỏi thăm, dù là hiểu nhầm đi nữa… thì chắc là Thanh phi sẽ bị mọi người tị nạnh đó?”
“Ngươi quan tâm đến Thanh Tuệ Hi như vậy thì sao không đi đến cung của hắn làm việc luôn đi?” Vân Yến giật giật khóe miệng.
“Hạ nhân không dám!” Trưởng cung đáng thương nói, “Chỉ là hạ nhân trông thấy bệ hạ có vẻ quan tâm đến Thanh phi nhiều hơn so với những người khác, cho nên mới nói những lời như vậy.”
“Ha hả.”
Vân Yến đã mệt mỏi nay lại càng thêm đau đầu, lát nữa lại còn lên triều, cô cảm thấy mình bị đám người thiếu IQ ở hoàng cung này bức điên rồi.
_
Sau khi lên triều, Vân Yến liền thả hồn mình bay xa, chỉ để lại khuôn mặt lạnh tanh như âm hồn ở lại.
Phùng Trinh Du liếc nhìn Vân Yến, lại nhìn sang đám cung nhân ra hiệu.
Sau một hồi chơi trò ra hiệu với nhau thì bọn họ cũng lên tiếng.
“Bệ hạ, về chuyện hôm qua, ngài có nói rằng sẽ ban hôn ước cho Hoàng tướng quân…”
Nhắc đến Hoàng Châu Sa, Vân Yến liền minh mẫn trở lại, “Ừm đúng rồi, hôm qua trẫm có nhắc đến việc đó thật.”
“Vậy bệ hạ có thể cho chúng thần biết hôn phu của Hoàng tướng quân sẽ có thể là ai không ạ?”
“Kẻ đó kiểu gì cũng sẽ là người của Hoàng tướng quân mà thôi, các ngươi tò mò làm quái gì?” Vân Yến không vui phản đối việc phải trả lời.
“Nhưng mà bệ hạ… nếu như không chọn lọc một đối tượng tốt cho Hoàng tướng quân thì sẽ không tốt đâu ạ.”
“Vậy thì cho Lục hoàng tử của Lục Nam quốc làm hôn phu của Hoàng tướng quân đi.” Vân Yến cười như không cười, “Dù sao cả hai cũng cùng nhau đi đến kinh đô, trên đoạn đường dài đó hẳn là đã tiếp xúc nhiều rồi…”
“Thần phản đối ạ!” Phùng Trinh Du lên tiếng.
“Tại sao?” Vân Yến liếc bà ta.
Rõ ràng là đã cho các ngươi cơ hội tạo phản, vậy mà bây giờ lại đi phản đối.
Bọn người này… là thâm sâu khó lường hay là IQ bị chập nhẹ vậy.
“Lục hoàng tử của Lục Nam quốc là vị hoàng tử không có thực quyền ở quốc gia của ngài ấy, dù Hoàng tướng quân có cưới ngài ấy về, Quân Thánh quốc chúng ta cũng chẳng được lợi gì.”
Nghe Phùng Trinh Du nói xong, Vân Yến mới hiểu lý do bà ta từ chối.
Lý do bà ta từ chối đơn giản là vì thân phận của Diệu Tình không xứng với Hoàng Châu Sa.
Vân Yến: Đám người này thật sự vô cùng ngốc nghếch.