Mấy vị tiên tu trẻ tuổi vội vàng chắp tay cảm tạ.
Tốc độ của phi chu cũng giảm xuống. Thấy Cự Kình dừng lại, người trên phi chu tưởng rằng do cao nhân chủ động làm như vậy, có lẽ là cố ý tiếp xúc với bên này. Vì vậy, bên phi chu cũng hạ thấp độ cao, tốc độ càng giảm.
Rốt cuộc, phi chu đã đến vị trí cách Cự Kình chưa tới mười trượng. Đa số mọi người trên thuyền đều chắp tay hành lễ, bày tỏ sự tôn trọng với Cự Kình.
Kế Duyên và Long Nữ cũng lễ độ chắp tay. Sau đó, hai người cưỡi gió bay tới phi chu.
“Bọn họ đi tới! Bọn họ đi tới rồi!”
“Nữ tử kia là rồng đúng không?” “Xuỵt, ngươi nhỏ giọng thôi, muốn chết à?”
“Họ đáp xuống chỗ nào vậy? Đầu thuyền hay đuôi thuyền?”
Lúc Kế Duyên còn đang ở trên không, tiếng nói thì thầm cứ vang vọng bên tai. Hắn làm như không nghe thấy, cùng Long Nữ đáp xuống đầu thuyền.
Nơi đó có hai người mặc trang phục tiên tu đang đứng đợi. Thấy Kế Duyên và Long Nữ, hai gã tu sĩ làm lễ thật sâu.
“Cửu Phong Sơn, Trì Quy.” “Cửu Phong Sơn, Lâm Tiệm.”
“Ra mắt hai vị!”
Sau khi hành lễ xong, Trì Quy ngẩng đầu hỏi thăm.
“Không biết hai vị quê quán ở đâu, đến phi chu giới vực do Cửu Phong Sơn ta quản hạt có chuyện gì quan trọng không?”
Long Nữ hành lễ trước.
“Ta là Ứng Nhược Ly, đây là Kế thúc thúc của ta. Chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là trùng hợp gặp gỡ nên muốn đến xem phi chu giới vực này một chút mà thôi.”
Trì Quy nhìn về phía Kế Duyên, người sau gật đầu nói.
“Đúng là như vậy. Thật không dám giấu diếm, Kế mỗ ít khi ra khỏi cửa, cơ bản chưa từng nhìn thấy phi chu giới vực bao giờ.”
Chưa thấy qua?
Trì Quy và Lâm Tiệm vô thức liếc nhau, cao nhân như vậy mà chưa từng thấy phi chu giới vực?
Nhưng loại nghi hoặc này cũng không tiện nói ra, có thể là chưa từng thấy thật, Trì Quy có chút nhiệt tình nói.
“Nếu như vậy, ta dẫn hai vị thăm quan nhé?”
“Vậy thì còn gì bằng, làm phiền rồi!”
Kế Duyên khách khí một câu, sau đó đi cùng Trì Quy và Lâm Tiệm, chỉ là trước đó hắn vẫn chắp tay với đám người đang hành lễ ở xa xa, xem như đáp lễ.
Lúc đứng ở trên chiếc thuyền này mới cảm nhận được sự to lớn của nó một cách trực quan hơn, nơi này còn lớn hơn con tàu vạn tấn trong trí nhớ kiếp trước của hắn, cấu tạo cũng hoàn toàn khác nhau.
Ngoài việc chắc chắn có một trận pháp khu động, ở phía trên cũng có cánh buồn, trên boong thuyền cực kỳ rộng rãi, thậm chí hắn còn thấy một chợ phiên nho nhỏ.
Trì Quy nói là dẫn Kế Duyên và Long Nữ đi tham quan, nhưng gã cũng không giống hướng dẫn viên du lịch, cơ bản chỉ phụng bồi một chút. Ngoại trừ thỉnh thoảng nói một câu kiểu như “Đây là chợ phiên”, “Phòng khách ở phía dưới”, phần lớn thời gian, gã sẽ nói về chuyện trên Cửu Phong Sơn.
Đáng tiếc là Kế Duyên chưa từng nghe qua Cửu Phong Sơn, cũng không có người bạn cố tri nào ở tiên môn kia, nhưng vẫn khá ấn tượng.
Ở tầng trên có quá nhiều người đứng nhìn Kế Duyên và Long Nữ từ xa, vì không muốn hai người khó xử, Trì Quy và Lâm Tiệm dẫn bọn hắn đi vào trong khoang thuyền trước.
Thuyền này chia ra rất nhiều tầng từ trên xuống dưới, bên trong từng cái khoang thuyền là những tòa kiến trúc cổ kính, thậm chí còn có cả lâm viên. Điều kiện thiết yếu nơi này cũng không kém. Các loại phòng ốc từ phòng khách đến đại sảnh đều có đầy đủ mọi thứ phục vụ cuộc sống hàng ngày.
Trì Quy dẫn Kế Duyên đi dạo một vòng trong hành lang của tầng dưới, một vài nơi ở và bế quan đều có trận pháp. Rất nhiều nơi thậm chí còn có hoàn cảnh khác nhau, gieo trồng những loại thực vật ở những vùng khí hậu khác nhau, khắp nơi tạo thành một sân nhỏ có phong cách khác lạ. Trong đó, lấy trận pháp tiếp dẫn ánh mặt trời, không hề có cảm giác lờ mờ, cũng có thể nói là thần kỳ.
Sau khi đi một vòng quanh thân thuyền đã lưu lại ấn tượng mới của Kế Duyên về phi chu này, hoàn toàn không có cảnh tượng chen chúc và lạc hậu như trong tưởng tượng của hắn. Nói không khoa trương chút nào thì nơi này còn xuất sắc hơn so với những du thuyền vĩ đại ở kiếp trước của hắn. Một ít trận pháp thần thông đã đạt đến hoàn cảnh và thủ đoạn đặc thù.
“Kế tiên sinh, mời đi bên này!”
Đi hết vòng, Trì Quy dẫn Kế Duyên đi ra cửa khoang ở đuôi thuyền, tới boong tàu, đi về phía đầu thuyền, chính là nơi tập hợp những lầu các dày đặc.
Khi ra tới bên ngoài, Kế Duyên nhìn chợ phiên ở phía xa, không khỏi cảm thán.
“May mắn hôm nay ta được tới đây, thật sự mở rộng tầm mắt. Phi chu giới vực quả nhiên là bảo vật! Cửu Phong Sơn có thể tự mình luyện chế ra một linh vật như vậy cũng thật phi phàm!”
Thấy nhân vật như Kế Duyên nói những lời này, mặc dù là Chân nhân tiên tu nhưng Trì Quy và Lâm Tiệm vẫn có chút tự hào.
“Kế tiên sinh quá khen. Phi chu giới vực cần đi qua châu giới hoang dương, đường xá xa xôi nên cũng có rất nhiều nguy cơ, đương nhiên chúng ta cũng cần phải chuẩn bị chu toàn một chút. Đi nào, chúng ta đi dạo mấy cửa hàng bên kia. Ngoại trừ mở cho phàm nhân thì nơi đó cũng có người tu hành tới xem qua đấy.”
“Người tu hành cũng buôn bán sao?”
Kế Duyên cảm thấy rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, tu sĩ đều lấy tu hành làm gốc, rất ít khi làm chuyện dư thừa.
Trì Quy đã quen với những câu hỏi “cơ bản” như vậy của Kế Duyên, đáp lời.
“Tiên sinh có điểm không biết, tiên tu thường ít khi làm thương nhân, nhưng cũng không phải ai cũng có thể hoàn toàn hài lòng. Có nhiều thứ sẽ bày ra đổi với bạn đồng hành thành những vật dụng cần thiết, giống như những phù lục luyện phù cao cấp đều rất được hoan nghênh. Nếu đổi thành một cái gì đó, hoặc đổi thành một phần nhân tình duyên pháp đều rất tốt!”
“Thì ra là thế!”
Kế Duyên khẽ gật đầu, đi theo Trì Quy cùng tiến về phiên chợ phía trước.
Đương nhiên là tu tiên giới không có tiền tệ chính thức, cũng không có người đủ năng lực phát hành tiền. Đa số mọi người đều lấy vật đổi vật, nhiều khi lấy những vật có chứa linh khí đổi lấy những thứ có giá trị cao thấp đến cố định, phần lớn đều đổi theo nhu cầu.
Dĩ nhiên, mặc dù không có tiền nhưng có lẽ đa số tiên tu đều ưa thích những vật khó kiếm được, ví dụ như tiên thảo linh dược, thổ linh thủy linh, ngũ hành âm dương chi linh, một ít phù lục thần kỳ cũng có thể được tính tới, hay là bảo vật minh châu ở dưới biển sâu, ừ thì phòng ngủ của lão Long chẳng thiếu mấy thứ đồ chơi này, hơn nữa viên nào viên nấy còn cực lớn.
Dù sao cũng phải nói, Ngũ hành chi linh hoặc Âm dương linh vật miễn cưỡng có thể xem là đồ vật khó kiếm. Ai có nhu cầu cũng có thể tìm thấy một ít. Đa phần mọi người sẽ mang theo những thứ như ngọc thạch được ngưng tụ chừng đầu ngón tay, cân nặng ước khoảng một cân, thì với trọng lượng như vậy cũng có thể xem là linh vật.
Có ý tứ chính là trong một phi chu giới vực như vậy, ngoại trừ những người tu hành muốn lên thuyền cần giao nạp một lượng linh vật nhất định, thì người bình thường hoặc người mới bước chân vào con đường tu hành, nếu có duyên pháp tìm được nơi phi chu neo đậu, vả lại có đủ can đảm bước lên thuyền thì có thể được miễn tất cả phí tổn.
Theo Kế Duyên, đây chính là cảm giác “tiểu bằng hữu dưới một mét hai được miễn phí vé”.
Với những kiến thức này, trước đây hắn không hiểu rõ lắm, cho tới bây giờ cũng không ai nói qua cho hắn nghe. Giờ thấy Trì Quy vừa đi vừa giải thích, ngay cả Long Nữ cũng nhịn không được thỉnh thoảng sẽ xen vào nói một hai câu.
Tuy phong cách của Kế Duyên khá lạnh nhạt, nhưng phản ứng tò mò này vẫn bị đám người Trì Quy nhìn ra. Trì Quy và Lâm Tiệm khá khó hiểu, còn trong lòng Long Nữ như có điều suy nghĩ.
Ứng Nhược Ly nhớ cha mình từng nói Kế thúc thúc đôi khi sẽ có vài chuyện chưa đủ hiểu về những điều căn bản của tu hành giới, khá là kỳ lạ.
Lúc ấy, Long Nữ liền hỏi “Với tu vi của Kế thúc thúc, chẳng lẽ còn không biết những chuyện này?”
Khi đó, cha nàng đã trả lời.
“Lâu không đi lại trên thế gian, đương nhiên cần phải tìm hiểu lại một vài thay đổi rồi.”
Long Nữ cũng hỏi thêm “Vậy ‘Lâu’ là bao lâu ạ?”
Chỉ thấy dáng vẻ tươi cười của cha mình có chút sâu hiểm khó dò, chỉ đáp một câu “Có thể là cực kỳ lâu”, sau đó không nói gì nữa.
Bây giờ nghĩ lại đúng là cực kỳ ý vị sâu xa.