“Vũ Y tỷ có đấy không?” Trong viện từ truyền lại tiếng của Minh Nguyệt.
“Là Minh Nguyệt muội muội, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến chỗ của ta vậy?” Vũ Y mỉm cười ra đón. nàng biết hôm qua Lý Khánh An đã trở về. hôm nay Minh Nguyệt đến tìm nàng, chắc chắn là vì chuyện của Lý Khánh An.
“Không có việc lớn gì. nói một chút với tỷ về chuyện của đại lang.”
Đại lang là xưng hô đối với Lý Khánh An giữa thê thiếp các nàng, là một danh hiệu công cộng trong nhà này của Lý Khánh An, tuy rằng trong lúc thân mặt các nàng lại có cách xưng hô riêng với Lý Khánh An. Minh Nguyệt gọi Lý Khánh An là phu lang hoặc lang quân. Vũ Y xưng Lý Khánh An là Lý lang, còn tỷ muội Như Thi Như Họa thì lại gọi là Lý Khánh An đại ca. mọi người nước giếng không phạm nước sông, nhưng đại lang lại là xưng hô chung giữa các nàng với nhau.
Minh Nguyệt ngồi xuống trên một chiếc ghế bành gỗ hoàng lê. ở đây cần nói thêm một câu. thời kỳ trung Đường nội địa vẫn chủ yếu là truyền thống ngồi quỳ. đặc biệt là các nhà đại hộ, mọi người ngồi tấm lót hoặc ngồi ngay trên giường Hồ, ghế. bàn cao tuy đã theo Phật giáo và làn gió Hồ du nhập, nhưng danh môn thế gia vẫn chưa sử dụng, ngược lại là một số gia đình bần khổ đã sử dụng trước, mãi đến vàn Đường cho tới thời Ngũ Đại mới bắt đầu từ từ bị xã hội chủ lưu đón nhận, chúng ta từ trên ‘Hàn Hi tải dạ yến đồ’ bèn đã có thể thấy được sự phổ cập của chiếc ghế.
Nhưng Toái Hiệp không giống với Trung Nguyên, người Hồ đông đúc, cuộc sống tập tục của người Hán cũng cơ bản bị Hồ hóa. ngoại trừ một số rất ít vẫn bảo lưu tập tục ngồi quỳ, đại bộ phận các nhà còn lại đều ngồi giường Hồ hoặc trực tiếp ngồi ghế rồi, bản thân Lý Khánh An cũng có xu hướng ngồi ghế. trong thư phòng của hắn đã có một chiếc ghế thái sư. còn trong phòng của mấy vị thê thiếp, hoặc dùng giường ngồi, hoặc dùng ghế bành có chỗ dựa. đều không miễn cưỡng, mọi người cũng theo phong tục, trong lúc ngồi sàng. thì trong phòng mỗi người đều có mấy chiếc ghế bành.
Vũ Y đã rót một chén trà cho Minh Nguyệt, cười nói: “Ta đã đoán được muội sẽ đến tìm ta.”
“A? Tại sao?” Minh Nguyệt cầm chén trà lên cười hỏi.
Mặt của Vũ Y khẽ đỏ lên. nhưng không tiếp lấy để tài, Minh Nguyệt tự nhiên cũng hiểu ngôn ngữ không lời này, Lý Khánh An đã trở về. đêm nay hắn sẽ ở chỗ này của Vũ Y. việc mà Vũ Y nói là việc này, mà không phải là chỉ việc xuất giá của Ngọc Nô, Minh Nguyệt bèn biết rằng. Vũ Y chẳng hề nghĩ tới sẽ đem chuyện của Ngọc Nô nói cho mình biết, có lẽ nàng cho rằng việc này không liên quan đến mình! vốn dĩ Minh Nguyệt đã mang chút tức giận, nhưng giây phút này sự tức giận của nàng đã tan biến, nàng từ trong lời nói của Vũ Y đã nghe ra, Vũ Y không hề cố ý không nói cho nàng biết, chẳng cố ý chống kháng nàng, mà nàng không có ý thức như vậy, mình chỉ cần khẽ nhắc nhỡ nàng một chút là được, Minh Nguyệt trầm ngâm một chút, nàng đang suy nghĩ là để mình tự nói. hay là nhờ Lý Khánh An nói với Vũ Y, nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy vẫn là để mình nói ra thì tốt hơn. Lý Khánh An xưa giờ thiên vị Vũ Y, nói không chừng việc này lại khuyên mình không nên nhiều chuyện, khi đó mặt mũi nàng để đâu được?
Nhưng Minh Nguyệt không lập tức nhắc việc này, nàng mỉm cười rồi nói; “Hôm nay ta và đại lang nói rồi, qua mấy ngày cả nhà ta đi Ngọc Phật tự thắp hương, Vũ Y tỷ chắc là không có vấn đề gì chứ?”
“Ta không có vấn đề gì, chỉ là tại sao lại đi thắp hương?” Vũ Y có chút không hiểu hỏi.
“Năm mới tế tổ đại lang không kịp quay về, ta kiến nghị chàng đi Ngọc Phật tự bù lại việc tế lễ tiên linh.”
“Nếu chỉ là bù lại việc tế tiên linh, thì ở nhà là được rồi. tại sao lại phải đi Ngọc Phật tự?”
Trầm ngâm một lát. Minh Nguyệt thấp giọng nói: “nghe nói Quan Âm viện của Ngọc Phật tự rất linh nghiệm, ta muốn thuận tiện đi cầu tử.”
Vũ Y cũng trầm mặc. vấn đề con nối dõi của Lý Khánh An quả thật là một chuyện đại sự, nàng đã theo Lý Khánh An gần ba năm. vẫn chưa thể mang thai, áp lực của nàng cũng rất lớn. nếu như Minh Nguyệt đi cầu tử. nàng cũng có ý niệm này.
Vũ Y nhoẻn miệng cười nói: “Thôi được! Ta nhất định đi.”
Hai người nhất thời không có gì để nói, trong phòng vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng của một viên a hoàn quét dọn trong sân. lúc này, Minh Nguyệt cười nói: “Ta hai hôm nay đang suy nghĩ việc hôn sự của Ngọc Nô, muốn đến thương lượng một chút với Vũ Y tỷ.”
“À! Chuyện này ta đã quyết định rồi, thì không làm phiền Minh Nguyệt muội muội lo lắng nữa.”
Vũ Y hiển nhiên không muốn nói nhiều đến việc này, cũng không chịu để Minh Nguyệt tham dự. sự lạnh lùng của nàng làm cho sự bất mãn trong lòng của Minh Nguyệt vừa mới dập tắt lại phút chốc đốt cháy lại. nàng khắc chế sự tức giận trong lòng. miễn cưỡng cười xòa nói: “Là gia đình nào, tỷ sao lại không nói cho muội biết?”
Có lẽ cũng ý thức được khẩu khí của mình có phần lạnh lùng. Vũ Y cũng cười xòa nói: “Nhà trai là Toái Hiệp hộ tào tham quân sự. họ Triệu, tỷ tỷ của hắn giữa trưa mới đến bàn qua với tỷ, điều kiện các mặt đều rất thích hợp, muội bèn đồng ý rồi.”
Nụ cười của khuôn mặt Minh Nguyệt đã biến mất. sự không vui trong lòng nàng bắt đầu bộc lộ ra. nàng ra sức khắc chế tâm trạng của mình, dùng một ngữ khí bình thản nói: “Bọn họ tại sao lại biết việc Ngọc Nô sắp phải kết hôn?”
“Con gái của người tỷ tỷ Triệu tham quân này bèn là học trò Phi nhi của ta. nàng đêm qua nghe được đối thoại giữa ta và Ngọc Nô, bèn đi nói với mẫu thân nàng ấy, vừa đúng Triệu tham quân vẫn chưa có thể thất, mẫu thân của Phi nhi giữa trưa hôm nay sẽ đến bàn chuyện hôn sự này.”
“Tỷ thật sự nhận lời rồi sao?” Minh Nguyệt lại hỏi thêm một lần nữa.
“Đúng vậy, ta đã nhận lời rồi, đây có gì không ổn sao?”
Sự phớt lờ của Vũ Y đối với mình cuối cùng đã khơi dậy lửa giận trong lòng Minh Nguyệt, nàng trầm mặt xuống nói: “Vũ Y tỷ, việc này không phải là muội nói tỷ đâu. tỷ làm quá không lý trí rồi.”
Vũ Y cũng là một người cực kỳ cao ngạo, sự phê bình của Minh Nguyệt làm cho trong lòng nàng cũng trở nên không vui. nàng kéo dài giọng nói: “Ta cho rằng ta rất lý trí. muội từ đâu mà nói ra lời này?”
“Vũ Y tỷ, tỷ có từng nghĩ tới. tên Triệu tham quân này thậm chí cả mặt của Ngọc Nô vẫn còn chưa gặp qua. trong một đêm đã đưa ra quyết định, phải lấy Ngọc Nô, hắn có ý đồ gì? Chẳng qua là vì đại lang sao? Nói không khách sáo một chút, nếu như đại lang là tiểu quan viên bình thường, hắn sẽ lấy Ngọc Nô sao? Hắn rõ ràng là vì thăng quan phát tài, tỷ lại ngang nhiên nhận lời loại người này. hắn đáng để Ngọc Nô phó thác chung thân không?”
Vũ Y sốt ruột muốn gả Ngọc Nô, quả thật không suy nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy, Minh Nguyệt lúc này đã nói rõ ra. làm cho nàng cũng cảm thấy mình có chút nóng vội, mình nên đi nghe ngóng nhân phẩm của tên họ Triệu này trước mới đúng, chứ không nên chỉ nghe lời một phía từ mẫu thân Phi nhi. tuy Vũ Y đã ý thức được mình làm không thỏa đáng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận sự phê bình của Minh Nguyệt, trên thực tế, có thể ngoại trừ trượng phu Lý Khánh An của nàng, phê bình của bất kỳ người nào đối với nàng nàng đều không thể tiếp nhận, nàng chính là một người rất ư là thanh cao như vậy.
“Việc này trong lòng ta đã có suy tính, ta tự nhiên sẽ đi nghe ngóng tình hình của tên Triệu tham quân này, ta cho rằng muội cũng là lời nói một phía, muội cũng không hiểu rõ con người này, muội dựa vào đâu mà khẳng định tên Triệu tham quân này có ý đồ với quyền thế của đại lang? Nói không chừng Phi nhi cũng đã nói chuyện Ngọc Nô với hắn. có lẽ hắn cũng gặp qua Ngọc Nô, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, tóm lại. việc này ta sẽ suy nghĩ rõ ràng. Minh Nguyệt muội muội đừng nên xen vào nữa.”
Nói chuyện đến nước này, Vũ Y vẫn không biết mình sai ở đâu? Minh Nguyệt bèn không uyển chuyển nhắc nhở nàng nữa. nàng dứt khoát nói rõ vụ việc ra.
“Vũ Y tỷ, ta chỉ hỏi tỷ một câu. Ngọc Nô có phải là người của phủ chúng ta không? Nếu như là người của phủ chúng ta. ta có nên xen vào hay không?”
Vũ Y lúc này mới hiểu ra. nàng bây giờ mới hiểu nguyên nhân thật sự mà Minh Nguyệt đến tìm mình, thì ra là vì mình không bẩm báo với nàng về việc Triệu tham quân cầu hôn với Ngọc Nô, nàng căn bản là không phải vì quan tâm Ngọc Nô, mà là vì bản thân mình đã kiêu chiến uy quyền của chủ phụ nàng ta. lửa giận trong lòng Vũ Y bỗng chốc cháy vụt. Ngọc Nô là muội muội chia cơm xẻ áo với mình, nàng ta dựa vào đâu mà nhúng tay vào? Giây phút này, hôn sự của Ngọc Nô cũng giống như một cơn gió, đã thổi tan mối giao tình mỏng manh giữa hai người, làm cho mâu thuẫn sâu sắc giữa hai nàng trở nên phơi lộ rõ ra.
Vũ Y trầm mặt xuống nói: “Ngọc Nô là muội muội của ta. việc của ta không làm phiền muội bận tâm. muội cứ đi quản lý tốt đông viện của mình muội là được, việc của tây viện tự ta sẽ xử lý.”
“Lời không thể nói như tỷ được!”
Minh Nguyệt cũng cả giận nói: “Ngọc Nô trong danh sách gia nhân trong phủ xếp thứ hai. ta mới là chủ mẫu của nhà này, việc của Ngọc Nô ta làm sao có thể không xen vào? Ta cũng nói rõ với tỷ, đại lang đã ở An Tây phế nô, mỗi một gia nhân trong phủ ta đều là thân tự do, bọn họ hoàn toàn có thể tự mình quyết định hôn sự của mình, gả cho Triệu tham quân hay không không phải do tỷ nói là được, cũng không phải do ta nói là được, mà là do bản thân muội ấy định đoạt, bản thân tỷ đi hỏi muội ấy xem. muội ấy có đồng ý không?”
Nói xong. Minh Nguyệt vung tay áo một cái. quay người bèn đi, đi khỏi cửa. chỉ thấy tiểu a hoàn quét sân trong viện ban nãy sợ đến núp ở sau cửa. hai chủ mẫu lại trở mặt cãi nhau, đối với nàng ấy mà nói chẳng khác nào trời sập xuống. Minh Nguyệt vừa định mệnh nàng ấy không được truyền việc này ra ngoài, nhưng thoắt chuyển niệm, nàng nghĩ đến lời nói ban nãy của Vũ Y: ‘muội cứ đi quản lý tốt đông viện của mình muội là được, việc của tây viện tự ta sẽ xử lý’, trong lòng Minh Nguyệt phẫn nộ khó đè nén. nàng không muốn nói nhiều nữa. người khác biết được cũng tốt. hãy để mọi người phân xử xem. rốt cuộc là ai không nói lý lẽ?
Nàng vừa đi ra khỏi viện tử. bèn nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng tỳ bà mưa giăng bão tố, Minh Nguyệt đã nghe ra đây là khúc nhạc tỳ bà “Thập diện mai phục”, Vũ Y đang dùng tỳ bà để trút ra sự phẫn nộ trong lòng.
lồng ngực của Minh Nguyệt cũng phập phồng dữ dội. trong lòng nàng cực kỳ ức chế. ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thở một hơi thật dài.