“Bố, có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan bước ra khỏi phòng, bối rối nhìn ông ấy.
“Giúp bố một chuyện.” Tô Quảng háo hức nói.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhan hỏi.
“Cùng ăn tối với người của tập đoàn Dương Hoa, chính là tối nay.” Tô Quảng nói.
“Người của tập đoàn Dương Hoa sao? Lâm Thần Y?” Tô Nhan nhíu mày.
Bố mẹ cô chỉ mong sao có thể trói cô lại rồi tặng đến giường của Lâm Thần Y, cho nên cô cũng sẽ đặt câu hỏi như vậy.
“Không phải, không phải đâu.” Tô Quảng nhếch miệng cười, đưa danh thϊế͙p͙ qua, mỉm cười nói: “Là anh Chu, giám đốc dự án của tập đoàn Dương Hoa. Anh ấy đã đặt chỗ ở khách sạn Nam Thanh rồi! Con tối nay trang điểm một chút, đi một chuyến đi, chỉ là ăn cơm thôi chứ có gì đâu”.
“Cái gì?”
Tô Nhan vừa nghe tháy, lập tức tỏ ra khó chịu: “Bó, bố làm sao nữa vậy? Con gái bố còn phải chống nạng đi đường.
Bố còn muốn con đi ăn cùng người khác à?”
“Con gái à, chuyện này thật sự rất quan trọng… Quản lý Chu này có một dự án. Tình cờ là đơn vị của bố muốn tranh giành dự án này. Lãnh đạo đã lên tiếng. Nếu như ai có thể giành được thì vị trí giám đốc tiếp theo sẽ thuộc về người đó, con gái à, bố của con đã là kẻ vô dụng cả đời rồi, không lẽ lần này con không giúp đỡ bố mẹ con được sao? “Tô Quảng năn nỉ nói.
Tô Nhan vốn dĩ tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi như vậy của bố mình do dự một chút, nhưng vẫn cắn răng, thấp giọng nói: “Chỉ là ăn cơm đơn thuần thôi sao?”
“Đúng…”
“Nhưng con đi một mình không tiện. Hay là bố hoặc mẹ đi cùng con?”
“Quản lý Chu gọi bố mẹ đi làm việc gì đó, bố mẹ không thể đi cùng con được…”
“Vậy thì phải làm sao …” Tô Nhan nhíu mày.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Lâm Dương đi thẳng ra ngoài nói.
Một chiếc ô tô màu đỏ lái vào bãi đậu xe của khách sạn Nam Thanh.
Lâm Dương xuống xe, lấy cây gậy cho Tô Nhan từ trong cốp xe ra.
Tô Nhan không quá thành thạo với việc dựa vào nạng để đi đường, có phần lảo đảo.
Những người đi đường lần lượt nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và dải băng trêи người của Tô Nhan, đều không khỏi đau lòng.
“Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao toàn thân lại bị thương như vậy?”
“Chắc không phải là bị chồng đánh đấy chứ?”
“Thực sự là hồng nhan bạc mệnh mài!”