Sau khi huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn lắng xuống, Dương Thanh đứng tại chỗ, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Dương Thanh thầm hoảng sợ: “Đây chính là sự mạnh mẽ của cao thủ Thiên Cảnh ư? Chỉ hai chữ thôi mà đã khiến mình phản ứng mạnh như thế”.
Nếu hồi nãy không kịp thời áp chế huyết mạch cuồng hóa, có lẽ giờ anh đã bị huyết mạch cuồng hóa cắn trả, hoàn toàn mất lý trí rồi.
“Dương Thanh đến đây bái kiến!”
Dương Thanh nhìn về phía cổng, nói lớn.
Đây chỉ là lối vào Võ Tông, còn Võ Tông rất rộng.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhanh chóng tới cổng chính, nhìn Dương Thanh như đang nhìn quái vật, khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Mời đi theo tôi!”
Đối phương nhìn Dương Thanh, nói.
Cùng lúc đó, ở sâu trong Võ Tông, trong một căn nhà cổ kính, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh là bàn trà, trên bàn trà đặt một ấm trà bằng sứ trắng.
Đỗ Bá bưng một chén trà trên tay, đang thưởng thức trà.
Đỗ Minh Viễn – con trai Đỗ Bá cũng ở đây, đích thân bưng trà rót nước.
Đúng lúc này, một quản gia già mặc đồ thời Đường bước vào phòng.
Quản gia cúi chào Đỗ Bá rồi mới nói: “Tông chủ, Dương Thanh vừa tiến vào tông môn, chỉ mất một phút”.
“Phụt!”
Đỗ Bá bỗng phun trà ra, kinh ngạc nói: “Ông nói gì? Cậu ta chỉ mất một phút để vào tông môn ư? Sao có thể chứ?”
Đỗ Minh Viễn cũng có vẻ kinh ngạc: “Biển hiệu tông môn do cao thủ Thiên Cảnh để lại, lần đầu tiến vào tông môn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ chìm đắm trong đó, không thể kiểm soát được, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể tiến vào tông môn chỉ trong một phút chứ?”