Lưu Minh Ngọc trong lòng cuối cùng cũng có điểm sống dễ chịu, có chút thương cảm liếc Dương Thần một cái, nói:
– Chính anh mới phải bảo trọng.
Dương Thần gật gật đầu, bản thân mình thật đúng là cần phải bảo trọng.
Những đồng nghiệp khác thấy Dương Thần đột nhiên thay đổi kế hoạch khiến mọi người cảm thấy rất bất mãn, đều mắng to Dương Thần keo kiệt. Cũng có thể mang theo các nàng chơi đùa, sợ tới mức Dương Thần vội vàng chụp mông chạy lấy người.
Chờ chia tay với đoàn người, Dương Thần đi vào hậu sảnh chờ chuyến bay của mình.
Vừa mới ngồi xuống, bên cạnh đã bước đến một người mặc áo màu đen, cổ thấp lộ rõ chiếc áo lót màu tím, quần bò bó sát người, tóc đen duyên dáng, là Bát Nhã.
Bát Nhã lễ phép nói:
– Ngài Minh Vương! Xin hỏi anh cần dùng máy bay riêng sao?
Dương Thần trừng mắt:
– Máy bay riêng?
– Hội Bát Kỳ của chúng ta ở Nhật Bản đều có máy bay chuyên dụng. Chỉ có điều được giữ bí mật. Bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ vì anh!
Bát nhã giải thích.
– Tôi…
Dương Thần nắm tay Bát Nhã nói không nên lời. Rất lâu mới nghẹn được một câu,
– Sao cô không nói sớm? Cô nói sớm tôi sẽ không mua vé máy bay, còn có thể tiết kiệm khoảng một nghìn đồng cô có biết không?
Bát Nhã oan ức nói:
– Ngài Minh Vương! Anh không nói cho em biết anh muốn đi đâu, cũng không hỏi em co máy bay riêng không à?
Lúc nãy Dương Thần mới nhớ đến mình không cùng Bát Nhã đề cập tới chuyện này! Nữ Ninja này ngày ấy cũng bị mình hù dọa giết người. Trong mắt ả mình giống như thần, đến Tokugawa cũng không làm gì nổi. Ả nào dám không có việc mà hỏi nhiều? Tính mạng vừa mới được nhặt về.
Dương Thần phất tay,
– Được rồi, được rồi! Mau dẫn tôi đi. Tôi muốn đi Hokkaido Sapporo, tôi muốn đi! Cô về sau làm việc thông minh chút đi!
Bát Nhã khúm núm liên thanh nói, một chút cũng không có bộ dạng của một Ninja ác nghiệt, ả cũng không khác gì một người phụ nữ bình thường. Điều này khiến Dương Thần không quen. Cũng không biết hắn tha cho tính mạng của Bát Nhã từ bao giờ. Bát Nhã cũng đối đãi với Dương Thần như chủ nhân, tự nhiên biểu hiện những hành động rất dịu dàng.
Mang theo Bát Nhã với ngoại hình siêu mẫu, đã số đàn ông đi cùng đường như là khách quý. Cửu khúc mười tám trận mới đến máy bay chuyên dụng của hội Bát Kỳ theo lời Bát Nhã nói.
Đây là một máy bay tư nhân, đặc biệt chế tạo chuyên dụng với giá tiền xa xỉ. Nghe cách nói của Bát Nhã, tất cả sân bay ở các thành phố lớn của Nhật Bản đều có máy bay riêng của hội Bát Kỳ. Dương Thần thầm nhủ chính mình phải kết thân với hội Bát Kỳ mới được.
Mặc dù nói về số lượng người tài giỏi không có nói nhiều về tổ chức thần bí Cao Thiên Nguyên, nhưng hội Bát Kỳ hiển nhiên là càng nắm chắc thêm khí. Thế giới này đã không thể dùng vũ lực để có thể thu phục tất cả thế giới.
Dương Thần ngồi vào phía sau cabin rộng rãi, phát hiện bên trong tất cả đều là sô pha Italy làm bằng da được chế tác tỷ mỷ, các dụng cụ gia đình được làm từ đào mộc và gỗ lim, còn có muôn màu rượu tây rực rỡ. Đây không giống như một chiếc máy bay mà là một khách sạn.
Nghĩ mình bên ngoài bị người ta kêu là “Thần”, trở lại Hoa Hạ cũng phải tự lái BMW m3 lắc lư đầy đường. Tự mình phải giẫm lên chân ga, ngay cả lái xe cũng không có. Trong khi cái xe chết tiệt kia vẫn là của vợ cho mượn.
Dương Thần cảm thấy bản thân mình rất bảo thủ, người ta cần phải biếu mình số tiền kia. Mình mới về nước, miễn cưỡng nói không cần mang theo, mình đã cơm no áo ấm. Tuy rằng mình có vẻ khá thanh cao, nhưng thực ra không phải rất cố gắng sao? Dương Thần cảm thấy lần này trở về sẽ cân nhắc vấn đề giá trị của người mình mới được.
Bát Nhã đi theo Dương Thần vào cabin và thay một bộ ki-mô-nô màu tím nhạt, đai lưng phớt hồng ở phía sau buộc thành hình rất đẹp.
Tuy rằng dựa theo tập tục Ki-mô-nô của Nhật Bản, vạt áo của người phụ nữ chưa lập gia đình tất cả đều phải khép kín. Nhưng Bát Nhã rõ ràng là cố ý đem vạt áo ki-mô-nô rớt ra một chút, khiến người ta phải nhìn chăm chú vào bên trong. Cũng không biết là vì để cho Dương Thần hài lòng hay có ý gì khác.
Bát Nhã bưng một khay đi tới mang theo một mùi hoa cỏ thơm nồng đậm, khiến Dương Thần đang nằm ở sô pha tinh thần phải trỗi dậy.
– Minh Vương! Đây là rượu mà hội Bát Kỳ của chúng tôi đặc chế ra, hoàn toàn khác với các loại rượu bên ngoài, được nấu từ gạo Hokkaido và nước Tây Cung, lại dùng kỹ thuật lên men tinh xảo rất thích hợp để từ từ thưởng thức trên đường đi.
Bát Nhã đem khay đến trước mặt Dương Thần, cũng cẩn thận tự tay rót rượu cho hắn.
Dương Thần đã sớm ngửi được mùi rượu gạo thơm ngát, lần thứ hai lại ngậm ngùi oán thầm.
Đột nhiên khóe mắt Dương Thần chăm chú nhìn, quỳ bên người chuẩn bị hầu hạ Bát Nhã. Bộ ki-mô-nô của ả không ngờ là một mảnh tuyết da, không có mặc nội y gì cả, rõ ràng từ đầu đến chân.
Thế này là có ý gì, đây không phải là chờ mình phạm tội sao? Dương Thần cảm thấy tuy rằng người ta có ý, nhưng chính mình dễ dàng vồ lấy thì cũng chẳng đáng giá chút nào, vì thế khoát tay nói:
– Cô cứ bận việc của cô đi. Đừng ngồi yên ở bên cạnh tôi như thế. Tôi không cần hầu hạ đâu!
Trong mắt Bát Nhã hơi thất vọng, nhưng vẫn dịu dàng đứng lên, xoay người tránh ra.
Nhưng chưa đi được mấy bước, Dương Thần lại gọi cô:
– Này! Từ từ.
Ánh mắt gian xảo của Bát Nhã hiện lên nét cười thầm, xoay người hỏi:
– Ngài Minh Vương, anh còn có gì chỉ bảo?
Dương Thần đập đập miệng, cúi đầu nghiêng về một phía rượu, vừa nói:
– Hội Bát Kỳ các cô nếu thần thông quảng đại như vậy, cô đi cùng nói với hãng hàng không một tiếng, giúp tôi đòi lại hơn một ngàn Hoa Hạ tệ tiền đặt vé. Tôi cũng chưa lên máy bay, nhân tiện bảo bọn họ trả lại tiền cho tôi…
Sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn, Bát Nhã giết người không chớp mắt, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.
Hóa ra, Thần cũng nhỏ mọn như vậy…