Trầm Thương Sinh bênh cạnh cười tủm tỉm, hắn dễ dàng nhận thấy Lý Huyền Thông rất chú ý Lạc Li.
Lý Huyền Thông chỉ cười mà miệng méo xệch.
– Bất quá nhìn người ta tình ý nồng thắm như thế, ta thấy ngươi chẳng có cơ hội nào.
Trầm Thương Sinh lẩm bẩm. Người con gái Lạc Li kia quá tuyệt vời, nhưng trước sau vẫn chỉ có duy nhất Mục Trần, chẳng hề liếc mắt nhìn hai người họ, cái điệu bộ đó thật đã vướng vào lưới tình không dứt ra được.
Lý Huyền Thông lạnh lùng trừng mắt nhìn Trầm Thương Sinh, cái tên này thật biết xát muối vào vết thương kẻ khác.
– Quên đi, đâu cần phải ôm cây tương tư mà làm gì. Sau khi nhận Linh Quang quán đỉnh, chúng ta còn phải đi giết Ma Long Tử, lần này hai chúng ta liên thủ giải quyết cho triệt để.
Trầm Thương Sinh vỗ vai Lý Huyền Thông, ánh mắt lãnh khốc vô tình:
– Hai năm qua, số huynh đệ Bắc Thương linh viện chúng ta ra ngoài rèn luyện chết trong tay Ma Long Tử có lẽ cũng đến ba mươi.
Lý Huyền Thông nhíu mày:
– Nghe nói Long Ma Cung càng ngày càng ngang ngược.
– Chuyện này khiến cho viện trưởng cũng đau đầu. Tướng chiến tướng, lính chiến lính. Mấy lão cẩu của Long Ma Cung dĩ nhiên sẽ có cao tầng của linh viện chúng ta canh chừng. Còn cái loại như Ma Long Tử thì chúng ta phải là người giải quyết. Nếu không chẳng phải là đệ tử Bắc Thương linh viện vô dụng hay sao?
Trầm Thương Sinh thản nhiên nói.
– Sao? Vậy là phải lập đội đi giết hắn à?
Lý Huyền Thông trầm ngâm một chút, sau đó khẽ gật đầu:
– Vậy cứ liên thủ một lần đi, Ma Long Tử kia cũng nên chết rồi.
– Ha ha, được!
Trầm Thương Sinh cười lớn một tiếng, vỗ vai Lý Huyền Thông, rồi lắc mình bay đi. Lý Huyền Thông cũng hướng về ngọn núi của mình.
Đám đệ tử đứng xem bên dưới quảng trường nhìn thấy những vị cường giả đã đi hết vẫn còn nấn ná chưa đi, không ít người đưa mắt nhìn lên Thiên bảng, nơi đó vài ngày nữa có lẽ sẽ xuất hiện biến hóa kinh thiên.
Mục Trần được Lạc Li dìu trở về khu tân sinh, vừa vào đến tiểu lâu, sắc mặt của Mục Trần càng thêm tệ hại, phun ra một ngụm máu.
Chiến đấu lần này cũng không phải do Cổ Thiên Viêm đả thương, mà do sức mạnh Hắc Thần Lôi hoành hành quá mức khủng bố trong cơ thể. Sức mạnh đẳng cấp ấy không phải thứ mà Mục Trần có khả năng điều khiển nổi.
May mà hắn tu luyện Lôi Thần Thể, sức chịu đựng cũng cao hơn nhiều, nếu không có lẽ đã phải bỏ mạng.
Lạc Li biến sắc khi thấy thương thế Mục Trần trở nặng, vội đưa hắn vào phòng, đặt ngồi xếp bằng trên giường. Hắn phất tay.
– Không sao đâu! Đã sống được tới lúc này, chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn.
– Ngươi quá liều mạng!
Lạc Li ảo não, Mục Trần quả thực là tự chuốc phiền toái. Cái thứ Hắc Thần Lôi ngay cả Cửu U Tước siêu cấp thiên thú cũng phải sợ hãi, thế mà Mục Trần lại còn kích nổ nó.
Cái hành động ngông cuồng đó vốn tất tử vô nghi, lúc còn ở ngoài thì Lạc Lị không tiện nói gì, bây giờ vì quá đau lòng mà trách mắng hắn.
– Ta không có Linh Quang quán đỉnh cũng không tổn thất gì, hơn nữa ngàn dặm xa xôi đến Bắc Thương linh viện cũng không phải vì muốn ngươi bù đắp cho ta.
Lạc Li cắn môi cằn nhằn.
Cô gái tức giận khiến cho Mục Trần bất đắc dĩ gãi đầu, nắm lấy tay của nàng, nhưng Lạc Li xấu hổ rút tay đi.
Mục Trần cười, chụp lấy tay ấy, nắm chặt lại không cho nàng giãy ra, rồi kéo nàng vào lòng.
Lạc Li bực bội hừ một tiếng, nghiêm mặt tỏ vẻ không thích.
Mục Trần chỉ cười tủm tỉm, nhìn người con gái đang cau có, rồi bất giác hành động khiến Lạc Li kinh hoảng, hôn lấy đôi môi hồng thuận của nàng.
Lạc Li đấm thùm thụp vào ngực hắn, nhưng cuối cùng mềm nhũn cả người, mái tóc trắng tinh như ngân hà xõa xuống giường.
Hôn một hồi lâu.
Mục Trần lưu luyến buông tha cho đôi môi mọng nước, nhìn đôi má đỏ bừng của Lạc Li, mỉm cười:
– Ta xin lỗi, khiến nàng lo lắng. Thực ra ta cũng không phải bù đắp cái gì, ta chỉ cho rằng, nếu ngay cả chướng ngại như thế này còn không vượt qua được, thì về sau ta làm sao bảo vệ cho nàng?
Lạc Li tròn mắt, nhìn đôi mắt nhu tình của Mục Trần, thần sắc cũng trầm tĩnh lại.
– Ta liều chết sống mới thắng lợi vinh quang mang về Linh Quang quán đỉnh, nàng lại còn giận ta? Có nên bồi thường cho ta không chứ?
Mục Trần cười sằng sặc.
– Bồi thường cái gì?
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Mục Trần, Lạc Li hơi cảm thấy không an toàn cho lắm, hơi giãy ra.
Mục Trần cười khẩy, bàn tay đột nhiên hạ xuống, xuyên qua lớp áo váy mềm mại, chạm vào làn da mát lạnh như bạch ngọc.
Lạc Li giật bắn người, đỏ bừng mặt, đôi mắt lưu ly kinh hoảng như nai con sợ cọp.
Mục Trần xuyên bàn tay qua lớp áo của Lạc Li, chạm vào cái eo thon nhỏ, khiến cho Lạc Li vội đẩy hắn ra, thì phát hiện hắn đã dừng lại. Khẽ nghiêng đầu, nàng thấy Mục Trần dựa vào mình, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh yếu nhược.
Hắn vì quá mệt mà ngủ thiếp đi.
Lạc Li cười như mếu, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, kéo hắn vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi, ánh mắt đầy tình yêu dịu dàng.
Vuốt ve cái trán của hắn, nàng thì thầm:
– Mục Trần, yên tâm đi! Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào xúc phạm ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.