“Hai ngày nữa, công tử áo tím kia sẽ đột phá đến cảnh giới Thái Hư. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.”
“Vậy giờ ta sẽ đưa sư tôn đến ngay.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng ngươi làm thế nào tìm được nàng ta? Ta đã tận mắt nhìn thấy nàng ta trốn vào dòng chảy thời không rồi.” Giọng nữ nghi ngờ hỏi lại.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm bùa lấp lóe ánh tím.
“Dùng cái này.” Hắn nói.
“Thông dụng phù? Đúng là thứ hiếm có.” Giọng nữ khá vui mừng, sau đó quay sang phân phó: “Triều Âm, ngươi đưa cô nương kia đến đây.”
Kiếm Triều Âm gật chuôi kiếm một cái, lại rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn. Hắn đặt kiếm Triều Âm vào Thông dụng phù, sau đó lấy ra một tấm Truyến tấn phù, kể rõ đầu đuôi sự việc rồi cũng nhét vào trong.
Chỉ sau vài hơi thở, Cố Thanh Sơn cảm ứng được mấy món đồ trong Thông dụng phù biến mất. Một lát sau, một tấm Truyến tấn phù mới xuất hiện trong Thông dụng phù. Hắn vội vàng lấy Truyến tấn phù ra, đẩy linh lực vào.
Giọng Bách Hoa tiên tử vang lên, nói ra ba chữ cực kỳ ngắn gọn: “Chờ ta tới.”
Cố Thanh Sơn lập tức thả lỏng.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm hiếu kì hỏi: “Ngươi tin tưởng sư tôn ngươi vậy sao?”
“Đương nhiên, nếu như ngay cả nàng cũng không thể đột phá cảnh giới, như vậy thế giới của chúng ta không ai có thể làm được.” Cố Thanh Sơn đáp lại, sau đó tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
“Ngươi đang làm gì thế?” Giọng nữ ngạc nhiên nói.
“Ta cũng muốn đột phá cảnh giới.” Cố Thanh Sơn trả lời một câu.
Mới đây hắn vừa đánh một trận rất lớn, hồn lực trên người vẫn chưa dùng hết, mà lại vừa khéo là thời gian hồi chiêu tăng cảnh giới đã hết rồi.
Giọng nữ có vẻ không vui: “Chuyện đột phá cảnh giới này không phải muốn làm là làm được, cần có những tích lũy nhất định…” Nhưng đột nhiên, nàng không nói thêm gì nữa.
Một làn sóng linh lực kỳ diệu đang dâng lên trên người Cố Thanh Sơn.
Hắn thật sự đang thử đột phá cảnh giới… Không, không thể nói là thử, vì sóng linh lực của hắn đang không ngừng mạnh lên, toàn bộ quá trình không hề có chút tán loạn và trì trệ nào, thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy rất trôi chảy.
Một lát sau, Cố Thanh Sơn mở mắt ra, sóng linh lực phát ra trên người hắn bỗng nhiên mạnh lên.
Hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Thông thường, khi tu sĩ đột phá, sóng linh lực sẽ chập trùng, sẽ trở nên tán loạn. Trong khi đó, sóng linh lực trên người Cố Thanh Sơn lại vô cùng ổn định.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm tỉ mỉ cảm nhận một chút, đăm chiêu nói: “Hóa ra ngươi đã có nền tảng vững chắc trước, tích dày xài mỏng nên mới có thể thuận lợi như vậy. Ta đúng là đã trách oan rồi…” Còn chưa nói xong, nàng lại ngậm miệng lại lần nữa.
Thiếu niên trước mặt lại bắt đầu đột phá.
Giọng nữ buồn bực nói: “Liên tục đột phá là chuyện rất khó, bình thường cực kỳ hiếm thấy…” Những lời càm ràm còn chưa dứt, giọng nữ đã im bặt.
Sóng linh lực trên người Cố Thanh Sơn chậm rãi mở rộng, như binh sĩ vững bước tiến lên, mỗi một bước đều kiên định, vững chắc, không chần chờ.
Quá trình mạnh lên này quá mức đột nhiên, đến mức các bộ phận trong cơ thể cũng không chịu nổi.
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu tươi, sóng linh lực trên người hắn lại mạnh hơn một phần.
Đột phá hoàn tất.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Đúng là rất khó khăn, ta phải uống một ít đan dược, nghỉ ngơi một chút đã.”
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy bình ngọc ra, sau đó đổ một viên thánh dược chữa thương vào trong miệng, một lần nữa nhắm mắt lại.
Cố Thanh Sơn dùng linh lực kích động dược lực, phát tán khắp toàn thân, nhanh chóng tu bổ những tổn thương của cơ thể.
Bây giờ, hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Trên giao diện Chiến Thần nhảy ra mấy dòng chữ nhỏ như đom đóm.
[Vì người chơi liên tục đột phá cảnh giới tu vi, loại công pháp dùng để lĩnh ngộ tu vi tiến vào thời gian hồi chiêu.] [Tiếp tục bổ sung hồn lực có thể giảm bớt thời gian hồi chiêu.]Cố Thanh Sơn vừa nhìn lập tức hiểu ra.
Giờ hồn lực của hắn nhiều đến nỗi không dùng hết, nhưng điểm hồn lực đã có không thể giảm bớt thời gian hồi chiêu.
Lần đột phá tiếp theo, hắn phải giết kẻ địch cường đại hơn.