Ông ta gật đầu nói: “Cảm ơn Giang Thần Y đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ không chạm vào nữ sắc nữa”.
Ông ta nhìn về phía Giang Nghĩa: “Giang Thần Y, cái mạng này của tôi là do ngài cứu, ngài chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Lâm Gia Vinh tôi luôn ân oán rõ ràng. Có thù phải báo, có ân phải trả”.
Nói xong, ông ta đưa cho Giang Nghĩa một cái ngọc bội rất cổ kính.
“Đây là thẻ VIP của thương hiệu Ferrari ở nước V. Với nó, sau này ngài sẽ được hưởng các quyền lợi đặc biệt trong bất kỳ cửa hàng độc quyền nào. Giá chiết khấu, quyền ưu tiên mua sắm, quà tặng miễn phí,…muốn gì có đó.
“Làm ơn nhận nó”.
Giang Nghĩa cầm lấy chiếc ngọc bồi, sờ sờ nó trong lòng bàn tay, được phết, chế tác khá tinh xảo”.
“Vậy thì cảm ơn” – Giang Nghĩa không khách khí.
Lâm Gia Vinh búng tay kêu trợ lý lấy một tấm chi phiếu, điền số rồi đặt lên giường bệnh.
Đây là 100 tỷ phí chữa bệnh, mong y quán hãy chấp nhận.
Tân Uẩn kinh ngạc há hốc mồm: 100 tỷ?
Cô ấy chẳng làm gì cũng được không 100 tỷ?
Nhìn vẻ mặt của Tân Uẩn, Lâm Gia Vinh cho rằng cô không hài lòng nên nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài vội vàng, không mang theo thứ gì quý. Hãy nhận 100 tỷ trước, sau này tôi nhất định sẽ tặng quà cảm ơn hậu hĩnh!”
Quà cảm ơn hậu hĩnh mà Lâm Gia Vinh nói chắc chắn rất lớn.
Giang Nghĩa nói nhỏ bên tai Tân Uẩn: “Sao còn chưa nhận? Phải cho ông Lâm mặt mũi chứ”.
“Ờ…”
Tân Uẩn cười gượng nhận lấy 100 tỷ tiền chữa bệnh, nói thật không làm mà có ăn thế này, cô cầm tiền mà muốn bỏng tay.
Nhưng không lấy thì cũng không được.
Thôi thì tạm thời nhận vậy.
Lâm Gia Vinh bật cười ha hả: “Căn bệnh hành hạ ông đây ba năm cuối cùng cũng được chữa khỏi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ quảng bá rộng rãi phòng khám nhà họ Tân của mọi người, để mọi người đứng ở top 1 khu vực Giang Nam, mà không phải để ba cái thứ linh tinh chiếm mất vị trí!”