– Ý chỉ của Thiên Hậu nương nương chẳng lẽ không phải là ý chỉ sao? Điều lệnh trên đỉnh Thiên Nhai chẳng lẽ không phải là điều lệnh ư?
Văn Trạch nói:
– Cho nên bọn họ mới tách khỏi đỉnh Thiên Nhai, chuyển tới các thế lực khác, xin bọn họ trình bẩm lên trên rằng, bọn họ yêu cầu xác nhận ý chỉ của nương nương.
Miêu Nghị nói với vẻ khinh thường:
– Làm thế chẳng phải quá thừa thãi sao? Xem ra đều là một đám thiếu đánh!
Rồi hắn đang nghĩ xem nên thu thập đám người này như thế nào.
Văn Trạch nói:
– E là không phải làm điều thừa thải đâu, ta thấy bọn họ đang kéo dài thời gian thì đúng hơn. Đại Đô Đốc, buổi triều trên Thiên Đình vừa kết thúc, tin tức ta nghe ngóng được e là bất lợi với chúng ta.
Miêu Nghị hỏi:
– Bất lợi gì?
Văn Trạch đáp:
– Quần thần làm khó dễ trên buổi triều, yêu cầu bệ hạ rút cận vệ quân đang khống chế các nơi ở Thiên Nhai về, dưới áp lực của quần thần, bệ hạ đã đồng ý sẽ rút cận vệ quân đi. đồng thời giao ra quyền khống chế một cách tạm thời.
Một khi bên trên giao quyền, thì nhân thủ mà hắn sắp xếp trên Đỉnh Thiên Nhai chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức.
Miêu Nghị cau mày nói:
– Sao bệ hạ có thể chịu thua dễ dàng như vậy?
Sắc mặt Văn Trạch nghiêm trọng, lắc đầu đáp:
– E là không chịu thua không được tin tức ta thăm dò được từ trên Thiên Đình rằng Tứ quân cảnh đang tuyên chỉ khắp nơi, nói muốn mở cửa một điểm giao thương khác, đây mới là áp lực chủ yếu khiển bệ hạ phải chịu thua.
Thanh Nguyệt là người đầu tiên có phản ứng, trầm giọng nói:
– Đám người này ra tay quả thật tàn nhân mà rõ là muốn khống chế Thiên Nhai đó! Nếu bệ hạ không đồng ý, bọn họ sẽ khiến địa bàn của mình trở thành một Thiên Nhai khác. Tới lúc đó thì việc giao thương buôn bán ở những nơi đó sẽ do chính thế lực nơi đó khống chế, Thiên Đình có muốn nhúng tay vào cũng sẽ rất khó khăn.
Hoành Vô Đạo cũng gật đầu nói:
– Có thể hiểu tại sao bệ hạ lại nhượng bộ, Thiên Nhai vốn là địa bàn của thế lực địa phương, nếu như bọn họ thật sự làm như vậy thì những hộ kinh doanh ở Thiên Nhai làm sao dám đối nghịch với bọn chúng, nhất định phải tìm tới bọn họ để xây dựng mối buôn bán mới, chỉ e chẳng qua mấy ngày là có thể biến Thiên Nhai trở thành một tòa thành trống khống, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thuế má của Thiên Đình, cũng sẽ khiến bệ hạ hoàn toàn mất khống chế với Thiên Nhai.
Gò má Miêu Nghị hơi giật giật, chuyện rõ mười mươi, Đằng Phi và Thành Thái Trạch của Đông Quân Cảnh nội e là đã được quyết rồi, mấy vị kia đã bắt đầu liên thủ phản công rồi, uy lực phản kích này đến Thanh Chủ cũng không chịu nổi thì Miêu Nghị hắn làm sao được đây? Sợ là sợ đây mới chỉ là bắt đầu, một khi cắt đứt sự khống chế của Thiên Hậu đối với Thiên Nhai thì bước tiếp theo chính là diệt trừ tay chân mà hắn đã xếp vào Thiên Nhai, hậu quả chẳng cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.
Một khi mất đi quyền khống chế với Thiên Nhai thì ý định muốn lợi dụng Chính Khí Môn khai thác tài nguyên ở Thiên Nhai chắc hẳn sẽ không thành.
– Thảo nào mà bọn họ không tới báo danh, hóa ra là vì không sợ!
Miêu Nghị nói một câu với vẻ oán hận.
Văn Trạch chầm chậm nói:
– Đại Đô đốc, có người bảo ta chuyên lời cho ngài, ở trên kia cũng chẳng giữ được bao lâu nữa. Đại Đô đốc nên sớm có tính toán để tránh khỏi tổn thất!
Miêu Nghị liếc y một cái, mấy người khác cũng thế, bọn họ đều biết rõ hắn từ Thiên Cung tới, cái gọi là “có người” kia chắc hẳn là Thiên Cung rồi.
Ngay vào lúc Miêu Nghị im lặng cân nhắc, lại có người tới góp vui. Vệ Xu gửi tin tới.
Miêu Nghị lấy tinh linh ra, trả lời:
– Vệ tiên sinh có gì dặn dò sao?
Vệ Xu cũng không phí lời:
– Vẫn nên giao Chính Khí Môn ra đây đi, ngươi không độ lượng chút nào, miếng thịt mỡ béo bở ấy ngươi không nuốt nổi đâu! Ngoài ra, cũng nhắc ngươi một câu, chuyện Thiên Nhai chỉ là khởi đầu mà thôi, tiếp đó e là những người kia muốn nhổ tận gốc U Minh Tổng đốc phủ, ngươi thích liều mạng thì cũng đừng lôi Chính Khí Môn vào!