– Người một nhà cãi qua cãi lại tổn thương hòa khí, theo như lão nô thấy, không bằng như vậy đi. Doanh gia gia sản chia một nửa, nhị gia cùng tam gia mỗi bên phân nửa, sau đó sẽ suy nghĩ chuyện hợp tác, thế nào?
– Cái này…
Hai huynh đệ nhìn đối diện, đoán chừng không muốn phân cho đối phương cũng khó, giờ cạnh tranh không phải là sợ bị đối phương nuốt hết hay sao, mỗi người hậu phương của mình, tựa hồ cũng không có ý kiến gì.
– Nếu Tả quản gia đã nói như vậy, ta sẽ nghe theo.
Doanh Vô Khuyết chắp tay hừ lạnh một tiếng.
Doanh Vô Chính hướng Tả Nhi chắp tay nói:
– Vậy làm phiền Tả quản gia chủ trì công đạo.
Không nghĩ tới hai người thật đúng là đồng ý rồi, Tả Nhi nhìn về phía ánh mắt của hai người hiện lên một chút tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Doanh Vô Khuyết mẫu thân đột nhiên tiến lên một bước lên tiếng, ngữ điệu có chút kỳ quái:
– Tả quản gia, Doanh gia trên tay giờ có bao nhiêu đồ, chúng ta không rõ lắm, không thể ngươi nói là bao nhiêu thì là bao nhiêu, có phải trước tiên nên đem khoản công khai ra rồi hãy nói đến chuyện phân chia hay không?
Ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung vào Tả Nhi.
Tả Nhi khẽ khom người cười nói:
– Như phu nhân nói có lý, như vậy đi, ta sẽ để mọi người đem các khoản cộng lại rồi công khai để tất cả mọi người kiểm tra, cho công bằng, thế nào?
Thấy không ai hé răng phản đối, Tả Nhi tả hữu phất phất tay, một đám hộ vệ theo tới cùng gia mỗ nghe theo lệnh đến bên cạnh nàng.
Một đám người chạm trán cùng một chỗ, một người cau mày nói:
– Tả quản gia, thật muốn tách nhà ra sao? Cái gì cũng phân cho bọn họ, chúng ta làm sao bây giờ?
Tả Nhi vẻ mặt cười thảm.
– Doanh gia xong, thực sự xong rồi, thực sự không có hy vọng…
Không đến nửa canh giờ, Tả Nhi bên người hơn ngàn người đột nhiên lắc mình mà đến, đem Doanh gia trên dưới vây quanh, toàn bộ lấy ra phá pháp cung, nhắm ngay bọn họ.
Doanh Vô Khuyết đám người thất kinh, Doanh Vô Chính nhìn về Tả Nhi đứng phía xa hoảng sợ phẫn nộ quát:
– Tả nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm ăn trộm hay sao?
Ùng ùng!
Tiếng kịch liệt chém giết chợt vang lên, Tả Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đợi cho mọi thứ đều dẹp loạn xong, trước cãi vả Doanh gia trên dưới đã không còn một người sống, một đám hạ nhân giết chủ dọn dẹp sạch sẽ thi thể, lần lượt tụ tập qua xem Tả nhi.
Tả Nhi nhìn bầu trời, thật lâu không nói.
Doanh gia đối với rất nhiều người mà nói đã không trọng yếu, đại đa số cho rằng đề tài câu chuyện, thí dụ như Thiên Nhai đầu đường cuối ngõ phân tích đạo lý rõ ràng, đáng tin lại không nhiều.
Những nhân vật biết rõ tình hình đều đem tinh lực đặt ở chuyện của mình. Doanh gia đối với bọn họ mà nói đã quá nắm được trước mắt mới trọng yếu nhất.
Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch được như nguyện, tham dự triều hội, Thanh Chủ sắc phong hai người thành Đông tả lộ thiên Vương, Đông hữu lộ thiên Vương, nguyên đông quân địa bàn chính thức chia làm hai người quản lí. Hai vị thiên Vương sau đó vì bình định có công, tả hữu hai lộ mỗi bên lên chức ba vị nguyên soái, một lộ số người lên chức không ít, Thanh Chủ toàn bộ đồng ý, cả triều trên dưới không người phản đối.