Hàn Nghệ đôi mắt như tên trộm lại nhìn qua. Ý, sao lại không rung nữa, những năm này không có áo ngực a. Dường như không có tiếng cười, ánh mắt nhìn dần lên trên. Chỉ thấy Tiêu Vô Y lạnh lùng nhìn hắn, không khỏi vỗ ngực mạnh một cái, nói: “Vô Y, nàng nói có phải là ta quá ngốc, nhìn vợ của mình mà còn phải lén lén lút lút, quang minh chính đại mà nhìn là được rồi.”
Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: “Hạ lưu.”
Hàn Nghệ lại chân thành nói: “Đời này ta chỉ hạ lưu với nàng thôi.”
Tiêu Vô Y dậm chân nói: “Vô sỉ.”
Hàn Nghệ vội vàng nói: “Là tên anh vợ của ta à?”
Tiêu Vô Y sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, giơ nắm đấm nên nói: “Chàng muốn ăn đòn.”
Hàn Nghệ sớm có chuẩn bị, một tay bắt lấy cổ tay của nàng, một tay ôm lấy vòng eo nhẵn nhụi của nàng, nhìn khuôn mặt đẹp gần trong gang tấc, mỉm cười nói: “Thường nói, đánh là thân, mắng là yêu. Ta biết là nàng ám thị ta hôn nàng.”
Tiêu Vô Y nghe được chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nói: “Nói bậy”
Nhưng vừa mới nói được một nửa. Hàn Nghệ đã hôn nàng, đánh lén thành công, yeah!
Một lúc lâu sau.
Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y có chút thở gấp, đắc ý nói: “Còn nói là người học võ, hô hấp kém như vậy, đúng là ai ôi.”
Nói được một nửa, Hàn Nghệ bỗng nhiên một tay ôm chân phải, nhảy tại chỗ, sắc mặt dữ tợn.
Tiêu Vô Y tức giận nói: “Đừng giả bộ, ta đâu có dùng sức.”
Hàn Nghệ buông chân xuống, sầu não nói: “Nàng nhìn ra rồi.”
Tiêu Vô Y biết rõ là Hàn Nghệ đang cố ý làm cho mình cười, nhưng cũng không nhịn được, phì cười lên một tiếng, lại trừng mắt lên nhìn Hàn Nghệ, nói: “Biết ngay là giở những thủ đoạn hạ lưu này.”
Hàn Nghệ cười nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ. Cho dù đóng thằng hề ta cũng bằng lòng.”
Tiêu Vô Y thấy trong lòng ngọt ngào, không phải là lườm Hàn Nghệ, mà là nhìn trìu mến.
Hàn Nghệ thấy vậy toàn thân sung sướng, bước lên kéo tay thon mềm của Tiêu Vô Y, rất nghiêm túc nói: “Vô Y, kỳ thực lần nào ở cùng nàng. Ta đều cảm thấy như nằm mơ. Ta cưới được nàng đúng là tạo hóa của ta.”
“Chàng biết là được rồi.”
Tiêu Vô Y cũng không xấu hổ, đắc ý nói.
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: “Nàng còn nhớ lần trước ở Vạn Niên Cung không? Ta nói muốn tặng nàng một món quà.”
Tiêu Vô Y gật đầu như gà con mổ thóc. Kỳ thực lúc ở Vạn Niên Cung nàng vẫn luôn hy vọng, nhưng Hàn Nghệ không có động tĩnh gì, làm nàng vô cùng thất vọng. Lúc nãy vẫn còn đang nghĩ, nếu như Hàn Nghệ lần này mà vẫn chưa mang quà tới, nhất định phải ngủ bên ngoài.
Hàn Nghệ kéo Tiêu Vô Y đến trước cái vật nặng kia, kéo tấm vải xanh phủ bên trên ra, còn có âm nhạc kết hợp. Tang tang tang.
Nhưng chỉ thấy một chiếc đàn dựng lên.
Tiêu Vô Y mang ánh mắt mong chờ nhìn qua, bỗng nhiên ồ lên một tiếng: “Đây là đàn Không sao? Nhưng hình như không giống lắm.”
Hàn Nghệ biết đàn Không mà nàng nói là một loại nhạc khí của thời cổ đại, cũng dựng lên để đánh, nhưng bắt buộc phải ôm, không thể để đứng thẳng được. Có chút giống với hình dạng của một chiếc cung.
Còn hắn tặng cây đàn này, chính là đàn hạc của hậu thế, nói chính xác hơn, chính là đàn Ireland, nói: “Đây không phải là đàn Không, đây chính là loại đàn ta thiết kế riêng cho muội. Tên là Vô Y Cầm.”
Tuy Hàn Nghệ đã chơi gái vô số, nhưng chưa từng yêu lần nào. May mà hắn nhìn được người khác yêu như nào, biết là đi xa về, tất phải chuẩn bị quà cho thê tử. Ban đầu hắn cũng chưa nghĩ được tặng cái gì. Đến sau khi kịch của bọn hắn diễn ở Vạn Niên Cung. Hắn nhìn thấy nhạc sư đánh đàn Không, mới nghĩ ra tặng vô y một chiếc đàn hạc. Bởi vì chiếc đàn trước kia hắn tặng nàng, thứ nhất không phải tự tay hắn làm, thứ hai là cũng hỏng rồi. Tuy là đã sửa xong rồi, nhưng vết nứt rất rõ. Vì thế tranh thủ lúc nghỉ ngơi ở hậu đài, làm mọi cách lấy lòng đám nhạc sư kia. Hy vọng bọn họ giúp mình làm dây đàn. Tất nhiên là cũng trả không ít thù lao.
Hắn ra tay rất nhanh, lần trước cũng chế tác ra đàn hạc độc nhất vô nhị của mình. Quan trọng là dây đàn khó làm, giá và gì đó đều là hắn tự làm.
“Vô Y cầm.”
Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, nói: “Cái tên này quen thuộc quá.”
Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: “Ta xin, đây chính là lấy theo tên của nàng.”
“À ồ.”
Tiêu Vô Y bỗng nhiên mặt đỏ lên, nhưng trong lòng thấy ngọt ngào. Dù sao thì những năm này không có những chiêu này, mỉm cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn chàng.”
Hàn Nghệ cười nói: “Có muốn thử không?”
Tiêu Vô Y vui sướng gật đầu, cúi người xuống nhìn Vô Y Cầm, muốn đánh nhưng cũng không biết xuống tay như nào, lúng túng nói: “Vô Y Cầm này nhiều dây hơn so với đàn Không nhiều quá, có khó đánh lắm không?”
Hàn Nghệ cười hì hì nói: “Ta dạy nàng. Ồ, Ta còn đặc biệt sáng tác cho nàng một khúc nhạc. Cũng là đặt theo tên của nàng Vô Y Khúc.”
Tiêu Vô Y nghe vậy rất là xúc động nói: “Thật vậy sao?”
Hàn Nghệ nói: “Bây giờ ta đánh cho nàng nghe.”
Tiêu Vô Y gật đầu.
Hàn Nghệ trước tiên là lót tấm vải xanh ở dưới, sau đó quỳ lên trên, vai phải tựa vào trụ đàn, hai tay một trước một sau đặt lên dây đàn. Gảy một dây đàn, tiếng đàn dần dần vang lên, khởi đầu rất chậm, nhưng dần dần lại trở lên hết sức nhẹ nhàng.
Hàn Nghệ đánh chính là danh khúc của hậu thế Canon.
Bởi vì dây đàn lại tạo thành từ lụa tằm và ruột dê. Âm thanh không lớn như làm bằng ni lông. Nhưng vô cùng trong trẻo, có lẽ như này càng thích hợp với hắn.
Âm nhạc không phân ranh giới và thời gian.
Một nhạc khúc hay có thể tạo ra sự cộng hưởng giữa người và động vật. Đồng thời cũng có thể vượt qua hàng nghìn năm để tìm người tri âm của nó.
Tiêu Vô Y chính là người may mắn này.
Nhưng khúc Canon này dường như thuộc trường phái lãng mạng, chập chùng, chấn động lòng người. Nhưng nhìn như là đang lặp đi lặp lại bình thường, lại cộng hưởng ra nhiều loại âm sắc. Có thể nghe ra sự bi thương sau khi thất tình, cũng có thể nghe thấy sự vui sướng của việc nhìn thấy cầu vồng sau mưa.
Mà Tiêu Vô Y nghe được chính là tình yêu giữa nàng và Hàn Nghệ. Nhất là những ngày tháng ở Dương Châu, là bình thản như vậy, là lặp lại như vậy, nhưng nó làm cho người ta nhớ mãi, làm người ta nhớ mãi không quên. Tuy hai người có cãi vã, có ly biệt. Nhưng cũng có quan tâm, có đoàn tụ.