Nhị điện hạ liền quay đầu lại, nhắm đầu mâu vào người vừa nói chuyện.Hắn thoáng buông lỏng tay. Người báo tin lập tức liên tục lăn lộn chạyra ngoài, cũng không dám đi vào nữa.
– Hiện tại nếu giết chết Antonio, hầu tước đại nhân lại càng có lý do yêu cầu sàn đấu giá trả lại kim tệ.
Người cố vấn vừa đứng lên vội vàng giải thích. Trên thực tế chuyện nàykhông mấy liên quan tới hắn. Tuy nhiên nếu hiện tại hắn đã phụ tá Nhịđiện hạ, hơn nữa còn hy vọng sau này Nhị điện hạ có thể trở thành bệ hạĐại Công, vậy trong thời điểm cần thiết phải nhắc nhở hắn một chút. Lầntrước chính là do Nhị điện hạ chuyên quyền độc đoán mới gây ra chuyệnnực cười kia. Lần này không thể xuất hiện vấn đề như vậy được nữa. Nếulại để xảy ra chuyện một lần nữa, nói không chừng sẽ khiến cho bệ hạ Đại Công đặc biệt thất vọng.
Hầu tước đại nhân là kẻ địch lớn. Về điểm này bất kể là bệ hạ Đại Cônghay là Đại điện hạ Nhị điện hạ đều công nhận. Cũng không phải nói đã đến mức độ ngươi chết ta sống, nhưng hầu tước đại nhân dần dần lớn mạnh,chung quy vẫn khiến bệ hạ Đại Công luôn luôn kiêng kỵ. Cảm giác của bệhạ Đại Công hiện giờ chẳng khác nào mắc xương cá. Chỉ cần có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ không hề do dự khiến lực lượng của hầu tước đại nhân suyyếu đi một chút. So với hầu tước đại nhân, Antonio chỉ là một tên nhàquê nhà giàu mới nổi mà thôi, không đáng để chú ý.
– Nhưng lấy đâu ra kim tệ để giao cho hắn bây giờ?
Nhị điện hạ không phải là kẻ ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa. Có một sốviệc, chỉ cần nhắc tới hắn sẽ hiểu rõ. Sau khi cố gắng kìm chế cơn giậncủa mình, lúc này Nhị điện hạ mới trở nên bình tĩnh hỏi.
– Báo cáo bệ hạ Đại Công đi!
Cố vấn vạch ra một con đường cho Nhị điện hạ. Kim tệ là do bệ hạ ĐạiCông đứng ra đảm bảo. Bất kể là hầu tước đại nhân hay là Mạnh Hàn, chung quy hắn vẫn phải trả.
Nhị điện hạ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tự mình dẫn theo người cố vấn này đi tới gặp bệ hạ Đại Công. Cấm túc thì cấm túc, nhưng không cản trở việc hắn ở trong thành bảo gặp mặt bệ hạ Đại Công bất kỳ lúc nào.
– Trả cho hắn!
Bệ hạ Đại Công đúng là bệ hạ Đại Công. Hắn quyết định vô cùng dứt khoát:
– Chỗ ngươi còn có bao nhiêu lấy ra. Lấy thêm một ít từ trong quốc khốcủa ta nữa. Còn nữa, bảo Đại điện hạ cũng bỏ ra một nửa. Trước tiên cứgiao kim tệ cho hắn đã.
Vào lúc này cũng không thể tự loạn bước trước trận được. Đầu tiên phảiqua được cửa ải trước mắt, sau đó lại chiếm lấy kim tệ của Mạnh Hàn.Chắc hẳn tất cả quý tộc Công quốc đều muốn nhìn thấy Đại Công xuất hiệnkhủng hoảng về chữ tín.
– Tại sao ta phải móc kim tệ ra?
Đại điện hạ vừa nghe thấy mệnh lệnh của bệ hạ Đại Công, liền trực tiếp nhảy lên:
– Ai gây ra họa người đó phải chịu, tại sao lại bắt ta phải bỏ ra?
– Coi như ngươi cho đệ đệ của ngươi mượn.
Bệ hạ Đại Công chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy. Nói một cách đơngiản chính là tiêu hao một cách công bằng. Nếu như Nhị điện hạ hoàn toàn thất bại từ đây, đối với bệ hạ Đại Công hay đối với Công quốc đều không phải là chuyện gì tốt.
Nhị điện hạ đương nhiên ước gì Đại điện hạ cũng bị vạ lây. Bệ hạ ĐạiCông nói như thế thì còn gì tốt bằng. Dù sao đi nữa ít cũng là mượn,nhiều cũng tính là mượn. Còn việc trả lại, vậy thì không biết sẽ là nămnào tháng nào.
– Lần này chúng ta thua.
Dù sao bệ hạ Đại Công cũng là người lãnh đạo Công quốc. Đối với loại thắng bại này, hắn lấy lên được bỏ xuống được:
– Thua cũng không sợ. Đáng sợ chính là từ đây về sau không có cách nàobò dậy được. Nếu đã thua, vậy thẳng thắn chịu thua, sau đó lại nghĩcách tìm trở về.
Hai điện hạ cũng chưa từng chịu sự tổn thất nặng nề như vậy. Sự kiện lần này vừa vặn có thể khiến bọn họ cảm giác được một chút mùi vị thất bại, cũng có thể khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành hơn. Thất bại, có đôi khi cũng không phải đều là chuyện xấu.
– Còn nữa, nếu đã chịu thua, không cần phải động thủ với Antonio nữa.
Chịu thua thì chịu thua cho hoàn toàn. Bệ hạ Đại Công cẩn thận căn dặn con của mình:
– Chỉ cần truyền tin tức ra ngoài, cần gì quan tâm ai sẽ là người giếthắn. Mặc kệ là đạo tặc hay là Tinh Linh đều là bất hạnh của hắn, khôngliên quan gì đến chúng ta. Các ngươi tuyệt đối không nên nhúng tay vào.
– Lẽ nào lại dễ dàng buông tha hắn như vậy? Ta thật sự không cam lòng!