“Vạn Thuật Bảo Điện”.
“Vạn Thuật Bảo Điện?”, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của bọn họ không khó nhận ra bọn họ đều không biết tới nơi này trước đó.
“Vạn Thuật Bảo Điện đã có từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái”, biết tất cả đều đang thắc mắc, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chậm rãi lên tiếng: “Điện này ngưng tụ ý cảnh cảm ngộ của tiền bối Hằng Nhạc, phần lớn đều là bí pháp huyền thuật, cũng có lĩnh ngộ đối với tu luyện và chính là Quế Bảo của Hằng Nhạc Tông”.
“Còn có một nơi hay ho thế này sao?”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
“Một nơi quá hay ho”, người kích động nhất vẫn là Diệp Thành, hắn đã có sự chuẩn bị trước cho việc phục chế lại tất cả bí pháp huyền thuật ở Vạn Thuật Bảo Điện.
Vù! Vù!
Phía này, cửa đá khổng lồ đã từ từ mở ra, một luồng khí tức kì diệu và cổ xưa bao trùm.
“Vào trong đi, các con có chín ngày, không được thêm”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói bằng giọng ôn hoà.
Thấy vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn sải bước vào trong. Vạn Thuật Bảo Điện này với không gian rộng lớn vả lại còn chưa đi được mấy bước thì hắn đã có thể trông thấy một luồng khí tức huyền diệu lướt qua, trong mỗi một luồng khí tức ít nhiều đều có một loại ý cảnh bí pháp huyền thuật hoặc là lĩnh hội với tu luyện.
“Côn Nguyên Ấn”.
“Tạo Hoá Chưởng”.
“Lăng Tiêu Chỉ”.