Ở trạm xe buýt bên lề đường, Đường Tuấn còn chưa chờ được Ninh Đình Trung thì một chiếc BMW mini màu đỏ đã dừng lại trước mặt anh, cửa kính xe được hạ xuống, Thái Thanh Tú ló đầu ra cười nói: “Chao ôi, đây không phải là Đại sư Đường của chúng ta sao, ngài không phải là bạn bè của ông chủ Lê sao? Sao lại phải ở chỗ này chờ xe buýt, có cần tôi chở anh đi một đoạn đường hay không?”
Cô ta nở nụ cười vô cùng đắc ý, chuẩn bị nhìn chuyện cười của Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, cười khẽ nói: “Không cần đâu, tôi đang đợi người.”
Thái Thanh Tú cười khẩy nói: “Chờ ai thế, chờ tài xế xe buýt sao, ha ha.”
“Nể mặt anh là bạn của Dương Lộc, để tôi chở anh một đoạn đi. Xe tôi lái chính là BMW, giá hơn một tỷ đó, đoán chừng anh cũng chưa từng ngồi qua đúng không.”
Đường Tuấn dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm để ý đến loại phụ nữ yêu thích hư vinh này.
“Ồ, lại còn làm bộ làm tịch. Tôi lại cứ ở đây chờ anh đó, đợi xem lát nữa anh thu dọn hậu quả thế nào!” Thái Thanh Tú vô cùng ác ý nói, thật vất vả mới có cơ hội nhìn Đường Tuấn thất thố, cô ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thái Thanh Tú đợi chừng mười phút, xe buýt đến rồi lại đi, nhưng mà Đường Tuấn lại không có ý muốn lên xe. Đang lúc Thái Thanh Tú suy nghĩ có nên cười nhạo Đường Tuấn vài câu nữa hay không thì một tiếng phanh xe chói tang vang lên đằng sau xe cô ta.
Cô ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Maserati màu bạc vừa lúc dừng ở phía sau cô ta. Trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng, trước đây cô ta đã từng nhìn thấy chiếc xe này, ước chừng khoảng hơn mười tỷ, ngay cả người bố nuôi kia của cô ta cũng không nỡ bỏ tiền mua.
“Đây lại là công tử nhà giàu nào thế?” Thái Thanh Tú thầm nghĩ trong lòng, nói: “Nếu như có thể quen biết anh ta thì thật là tốt.”