Minh Thù nghiêng đầu, nhếch môi cười nhạt: “Đừng khách sáo.”
Phong Bắc: “…”
Có câu chửi nhất định phải nói.
Minh Thù căn bản không định chia thức ăn cho Phong Bắc, Phong Bắc chỉ có thể trơ mắt nhìn: “Mộ giáo chủ, chẳng lẽ ngươi không định chia đồ ăn cho ta?”
Phong Bắc hiếm khi thấy sự đề phòng trên mặt Minh Thù, nàng che đồ ăn: “Tại sao ta phải chia cho ngươi, ngươi muốn ăn thì tự mình làm đi.”
Theo trẫm chính là muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?
Đừng có mơ!
Đây là của trẫm.
Phong Bắc: “…”
Lão tử ra cửa đều có người phục vụ, thiết lập của người này không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn gì, tự mình làm con khỉ!
Tiêu rồi, lão tử có thể bị chết đó.
Phong Bắc đứng dậy ra ngoài một vòng, xung quanh càng không có gì có thể ăn, cũng không biết nàng bắt gà rừng ở chỗ nào.
Hắn tức giận quay về, ôm bụng ngồi bên cạnh.
…
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Minh Thù tiếp tục chạy đi.
Phong Bắc cho rằng rất nhanh sẽ gặp được thành trì nhưng mà cũng không có, Minh Thù toàn đi đường núi, cực kỳ khó đi.
Không có thành trì, trấn nhỏ cũng được!
Cuối cùng, Phong Bắc hạ thấp yêu cầu xuống thôn xóm nhưng vẫn không thấy.
Bước chân Phong Bắc càng ngày càng chậm, Minh Thù nhiều lần quay đầu lại nhìn hắn: “Phong điện chủ, nếu như theo không kịp mau chóng quay về đi.”
Phong Bắc kéo kéo khóe miệng không trả lời nàng, nhưng bước chân nhanh hơn đuổi theo tốc độ của nàng.
Lại đi thêm một đoạn, trước mặt Phong Bắc đột nhiên tươi sáng rộng mở, phía trước xuất hiện một thôn xóm.
Phong Bắc cho rằng Minh Thù sẽ đi tiếp về phía trước, còn nghĩ phải trộm chạy vào thôn, không ngờ nàng lại đi về hướng của thôn xóm.
Minh Thù không đi vào thôn mà ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Phong Bắc thừa dịp nàng không chú ý, vào thôn đổi một ít đồ ăn, có thể là vì thôn này không có ai đến một người xa lạ như Phong Bắc khiến cho toàn thể thôn dân chú ý, đặc biệt là các cô nương trẻ tuổi vây xung quanh hắn nhìn chằm chằm.
Các cô nương nơi này vô cùng dũng mãnh, nhìn không hợp là muốn ra tay.
Phong Bắc có hơi chật vật từ trong thôn đi ra, Minh Thù cười như không cười nhìn hắn: “Hay là Phong điện chủ ở rể tại đây đi?”
Phong Bắc nhìn thôn dân sắp đuổi tới, bước chân nhanh hơn, lúc đi ngang qua Minh Thù nhanh chóng kéo nàng chạy.
Tay Phong Bắc thật lạnh, lòng bàn tay nhẵn nhụi không có bất kỳ vết chai nào, sờ sờ giống như tay một cô nương.
Chờ chạy ra được một khoảng, Phong Bắc buông tay Minh Thù.
Lòng bàn tay Minh Thù không còn cảm giác mát rượi như trước, nàng hơi siết chặt nhíu mày nhìn Phong Bắc: “Ngươi vào thôn làm gì?”
“Ngươi mặc kệ ta.”
Có thể nói cho nàng biết mình vào thôn đổi đồ ăn sao? Đương nhiên không thể!
Lão tử có tôn nghiêm!
“Hừ. Phong điện chủ sẽ không coi trọng cô nương nhà ai chứ? Chạy cái gì, ta thấy cô nương này lớn lên cũng rất được.”
“Ha ha.”
Phong Bắc nhịn không được cười nhạt, cười xong liền nhanh chóng thu lại: “Ta không giống Mộ giáo chủ, không có ham muốn kia.”
Tuy Phong Bắc không nói rõ, nhưng ám chỉ cái gì Minh Thù hiểu rõ.
Minh Thù cười đến thong dong: “Đêm hôm đó, xem ra ta chưa làm gì với Phong điện chủ, Phong điện chủ rất thất vọng phải không?”
Phong Bắc: “…”
Ai thất vọng!
Bình tĩnh.
Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!
…
Tĩnh Nguyên Thành.
Phong Bắc thấy một thành lớn, cho tới bây giờ chưa từng thấy thảm thương như thế này, hắn không bao giờ muốn chạy cùng nữ nhân kia nữa, quá ngược đãi rồi.
Chuyện đầu tiên khi Minh Thù vào thành… Tìm tửu lâu ăn gì đó.
Ăn xong, Minh Thù ngồi trong tửu lâu nghỉ ngơi một lúc, sau đó từ từ đi về một hướng trong thành.
Phong Bắc biết có người truyền tin cho nàng, từ khi bắt đầu vào thành không hề ngừng lại. Tuy rằng rất bí mật nhưng hắn vẫn phát hiện.
Nàng đang tìm cái gì đó…
Hoặc là nói.
Tìm người.
Phong Bắc nhìn đình viện trước mặt, lại nhìn nữ nhân gõ cửa.
“Kẽo kẹt.”
Cửa gỗ mở ra.
Mở cửa là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, già nua, một đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm Minh Thù, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Tìm ai.”
“Mua tin.”
Bà lão hừ một tiếng: “Vào đi.”
Phong Bắc cũng muốn vào theo lại bị bà lão ngăn cản, giọng rất hung hăng hỏi hắn:
“Ngươi làm gì?”
Minh Thù cũng không có ý nói giúp hắn, Phong Bắc không thể làm gì khác hơn là nói theo Minh Thù:
“Mua tin.”