Đương nhiên, Lam Y cũng không phải muốn Lâm Minh hỗ trợ không công, nàng với Lâm Minh chỉ là bình thủy tương phùng, người ta dựa vào cái gì giúp đỡ chính mình?
Ý tưởng của Lam Y là, trước nhận thức cùng Lâm Minh, tạo quan hệ tốt, sau đó ở thời điểm thích hợp xuất ra một ít tài nguyên Lãm Nguyệt tông là điều kiện trao đổi, để Lâm Minh có thể giúp đỡ chính mình một chút.
– Lam cô nương, nếu ngươi không có việc gì, ta đi tiền tuyến trước.
Lâm Minh cũng không muốn chậm trễ thời gian cùng Lam Y, hung thú nhiều lắm, áp lực quân đội rất lớn, mỗi một giây đồng hồ đều có người chết.
– Lâm thiếu hiệp có thể chờ một chút không? Tiền tuyến có sư huynh ta, có thể duy trì thêm một chút.
Lam Y thốt ra một câu, mà thời điểm này, thanh niên áo vàng mới vừa bay trở về, vừa lúc nghe được những lời này của Lam Y, Tiền tuyến có sư huynh ta, có thể duy trì thêm một chút.
Ý tử ẩn ở trong chính là, cứ để sư huynh ta ở phía trước, chúng ta tiếp tục tán gẫu.
Thao!
Thanh niên áo vàng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu đương trường, cả đời hắn chưa từng giận dữ qua như vậy, hắn cảm giác hôm nay chính mình từ đầu đến đuôi như một thằng ngu, ta chống thú triều, ngươi tán nữ nhân ta?
Ngươi một cái tiểu tử bình dân Ngưng Mạch kỳ, lại đánh chủ ý Lam Y, ngươi cũng không nhìn lại xem chính mình đức hạnh gì, ngươi cũng xứng?
Cho dù thiên phú ngươi không tồi thì sao? Lão tử hiện tại có thể diệt ngươi!
Xịch!
Tiếng không khí rít chói tai vang lên, thanh niên áo vàng nổi giận đùng đùng, bình tĩnh đứng ở trước mặt Lâm Minh, khóe miệng bởi vì phẫn nộ mà không ngừng co rúm.
– Tiểu tử, ngươi có khí phách!
Lâm Minh nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, hắn không hiểu được thanh niên áo vàng này như thế nào giống như chó điên đột nhiên xông lên sủa với mình như vậy.
– Sư huynh, ngươi nói cái gì thế!
Cô gái áo trắng hoảng sợ, vội vàng ngăn ở trước mặt Lâm Minh, nàng không nghĩ tới thanh niên áo vàng vừa lên tiếng, bộ dáng đằng đằng sát khí, gần như muốn đánh nhau cùng Lâm Minh.
– Sư muội! Ngươi… Ngươi che chở hắn?
Thanh niên áo vàng nắm chặt trường kiếm trong tay, môi cắn trắng bệch.
– Tốt! Thật sự tốt!
Thanh niên áo vàng thần tình sát khí nhìn chăm chú vào Lâm Minh, dùng chân nguyên truyền âm nói:
– Ngươi chính là họ Lâm? Họ Lâm, nói cho ngươi, sư muội ta không phải bình dân như ngươi có thể xứng, cách xa nàng một chút!
Mắt thấy tình thế đột nhiên biến thành như vậy, Lam Y khẩn trương trong lòng, nàng vội dùng chân nguyên truyền âm nói:
– Sư huynh, ngươi rốt cuộc đang làm gì, ngươi có biết hắn có thể là ai không?
– Người nào? Ta quản hắn là ai!
Lúc này thanh niên áo vàng đã phẫn nộ đến gần như mất sạch lý trí, lời nói của Lam Y, hắn làm sao cẩn thận suy nghĩ, động tới nữ nhân lão tử, cho dù là thiên hoàng lão tử, khẩu khí này cũng không thể nhịn được.
Hơn nữa chỉ là một phàm nhân thành thị, có thể là nhân vật khó lường gì?
– Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần, lập tức rời khỏi nàng, nếu không, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!
Thanh niên áo vàng lại lần nữa dùng chân nguyên truyền âm uy hiếp Lâm Minh.
– Bệnh thần kinh.
Lâm Minh lười lãng phí thời gian cùng thanh niên áo vàng giống như chó điên, cũng lười giải thích hiểu lầm, nói chính xác là khinh thường giải thích, với thực lực cùng thân phận của hắn, không cần lãng phí miệng lưỡi với thanh niên áo vàng này.
Hiện tại thú triều càng ngày càng hung mãnh, mấy cao thủ bọn họ đồng thời lui về quân doanh, quân đội rất nhanh sẽ không duy trì được, ngay tại vừa rồi, thú triều xé mở phòng ngự quân trận tạo ra một chỗ hổng.
Ân?
Lâm Minh nhướng mày, rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, một người một thương, thẳng hướng nhập thú triều.
– Lại muốn trốn?
Thanh niên áo vàng cười lạnh một tiếng, rút kiếm vọt lên, hiện tại hắn căn bản không nghe lời nói của Lam Y.
Quân trận bị xé rách, thú triều như thủy triều đi vào ào ào, quân sĩ chết thảm trọng, thời điểm này Lâm Minh nào có tâm tư để ý tới thanh niên áo vàng.
Hắn bùng nổ chân nguyên toàn thân, trong nháy mắt sát nhập trong chỗ hổng, một thương đâm ra, thương mang lợi hại lóng lánh tinh tú, thương khí quét ngang phạm vi mấy chục trượng, mấy chục đầu hung thú bị Lâm Minh xuyên thủng, đương trường bị mất mạng.
Chỉ trong nháy mắt, hung thú chỗ hổng bị dọn dẹp sạch sẽ! Quân sĩ phụ cận thậm chí còn không kịp phản ứng.
Sau khi giải quyết Bích Lạc uy hiếp, Lâm Minh tự nhiên không cần phải… Che giấu thực lực nữa.
Oai một thương này chỉ là tùy ý triển lộ thực lực, lại khiến đồng tử Lam Y co rụt lại, thương này tuyệt đối vượt qua thực lực cực hạn võ giả Ngưng Mạch kỳ, thậm chí so với thanh niên áo vàng, cũng không kém hơn.
Lam Y chưa tới kịp suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt đại biến, nàng mắt thấy thanh niên áo vàng đâm một kiếm ra, mười mấy đạo kiếm khí lợi hại, từng đạo nổi lên gợn sóng mắt thường có thể thấy được đâm thẳng phía sau lưng Lâm Minh.
– Tiểu tử, ngươi cũng dám không nhìn ta? Tiếp ta một kiếm!
Một kiếm này thanh niên áo vàng giận dữ mà phát, không hề lưu thủ, kiếm khí chỉ thẳng vào kinh huyệt yếu hại quanh thân Lâm Minh, nếu bị đâm trúng vài đạo, đều đủ để chặt đứt kinh mạch Lâm Minh, khiến hắn trọng thương thậm chí tàn phế.
– Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!
Sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, lúc này thú triều trước mặt, hắn căn bản không muốn nội đấu, nhưng thanh niên áo vàng cứ lằng nhằng khiến hắn mất đi tính nhẫn nại.
– Ầm!
Trường thương quét ngang, Thanh Thương chân nguyên gào thét mà ra, chỉ nghe thanh âm phốc phốc phốc phốc, mười mấy đạo kiếm khí thanh niên áo vàng toàn lực phát ra, bị Lâm Minh một thương xé nát.