[Ngài đã gặp được vua của tất cả khí linh.]
[Nhiệm vụ thần thông thứ ba đã hoàn thành.] [Giờ bắt đầu nhiệm vụ thần thông thứ tư.] [Miêu tả nhiệm vụ: Đây là cuộc gặp gỡ trước nay chưa từng có, ngài đã gặp được khí linh mạnh nhất thế giới này, cuộc trò chuyện giữa ngài và nàng sẽ quyết định vận mệnh của nhau.] [Mục tiêu nhiệm vụ: Hệ thống không thể nào chỉ đạo ngài nhận bất kỳ mục tiêu nào.] [Giải thích 1: Bất kỳ hành động nào của ngài cũng có thể dẫn đến một tương lai hoàn toàn không thể dự đoán được, lúc này có lẽ ngài cần phải nghĩ về mục tiêu của mình.] [Giải thích 2: Giữa ngài và nàng chênh lệch đến mấy cấp, nàng cũng sẽ không đồng ý mặc lên người một người có giới tính nam, đồng thời nàng có thể chỉ huy cả biển kiếm, lúc nói chuyện xin hãy cẩn thận.]Cố Thanh Sơn đọc hết mấy lời nhắc nhở trên giao diện Chiến Thần, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy hệ thống vô trách nhiệm như vậy, ngay cả nhiệm vụ cũng không tuyên bố nổi.
Hắn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một tiếng “ting” giòn vang.
Hệ thống hồi đáp.
[Đâu là thế giới hoàn toàn chưa biết, vận mệnh hoàn toàn chưa biết, hệ thống cũng chỉ có thể phán đoán tạm thời, hệ thống không phải vị thần vạn năng.]Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, im lặng hỏi trong lòng: “Vậy, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?”
Ting!
Trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ.
[Nhiệm vụ này là nhiệm vụ đột ngột, sau khi kết thúc chuyện này, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.]Đây là một nhiệm vụ tặng điểm, thế này thì còn tạm được.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật gật đầu, bỗng nhiên lại tỉnh táo lại.
Không đúng, nhiệm vụ này không có bất kỳ phần thưởng gì.
“Hệ thống, nhiệm vụ không có phần thưởng sao?” Trong lòng Cố Thanh Sơn hỏi nhỏ.
Hệ thống Chiến Thần im lặng, không biết là giả vờ bận việc khác hay giả vờ không nghe thấy.
Cố Thanh Sơn bất lực, đành nhìn về phía chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm, nói: “Ta tới đây rồi, ta có thể làm gì cho cô?”
“Đừng vội, ta hỏi ngươi một vấn đề.” Giọng nữ nói.
“Xin cứ hỏi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao ngươi từ chối bình bát Phật môn?” Giọng nữ trở nên nghiêm khắc.
“Chuyện này có vấn đề gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Trong lòng ngươi thật sự cho rằng sống chết của một người còn quan trọng hơn sự tồn vong của một thế giới sao?” Giọng nữ nói.
“Sở dĩ thế giới đáng được cứu là vì nó có người mà chúng ta trân quý.” Cố Thanh Sơn nói rất chậm, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự kiên định không thể lay động: “Ngay cả người mình trân quý cũng không thể cứu, vậy cần thế giới để làm gì?”
Giọng nữ kia im lặng, một lúc sau mới ung dung cất tiếng: “Ngươi làm ta nhớ đến mấy vạn năm trước, nữ chủ nhân của ta…” Giọng nàng trở nên dịu đi: “Thế giới sắp rơi vào tay kẻ khác, vốn đây cũng là vận mệnh tất nhiên của các thế giới, ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng bọn hắn lại có hành vi thô bạo trên thế giới này, khiến ta vô cùng phẫn nộ.”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu chờ nàng nói tiếp.
Giọng nữ lại vang lên: “Hiện tại bọn hắn lại nắm giữ phương pháp tra tấn khí linh. Mặc dù ta có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng ta thực sự không đành lòng để các khí linh phải cực khổ như vậy. Nếu như ngươi có cách đối phó bọn hắn, ta có thể hợp tác cùng ngươi.”
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Ta có biện pháp chống lại bọn họ.”
Giọng nữ có vẻ khá bất ngờ: “Ồ? Ngươi hãy nói thử một chút.”
“Ngũ Hành Chi Nguyên.” Cố Thanh Sơn nói nhanh. “Chỉ cần tìm được Ngũ Hành Chi Nguyên của thế giới này thì sẽ có cách đưa thế giới này rời khỏi đây, hợp làm một thể với thế giới của chúng ta. Nếu vậy, thực lực của chúng ta sẽ mạnh lên, đủ để chống lại bọn hắn.”
Giọng nữ thở dài, hỏi: “Ngươi nhìn thấy mưa lửa rồi?”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, đáp: “Thấy rồi.”
“Vậy là ở ngoài kia có người đang luyện hóa thế giới này.” Nàng tiếp tục: “Bí pháp này của ngươi ta cũng biết, nhưng quá trình dung hợp hai thế giới dài đằng đẵng, chỉ sợ không còn kịp rồi.”
Hóa ra quá trình dung hợp hai thế giới lại rất rất lâu, thế thì đúng là không còn kịp rồi, bởi vì một năm nữa, thế giới này sẽ bị công tử áo tím luyện hóa mang đi.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Trong thế giới này của các cô, tu sĩ Nhân tộc có tu vi cao nhất lúc đó là cảnh giới nào?”