“Chờ mị.”
“Các anh em, tiếp lấy ——”
Hắc xà vung đuôi lên, ném gà con đi.
Thủy Ca như sao băng bay vụt qua bầu trời, tiếng thét thảm thiết biến mất ở phía chân trời.
Vương Đức Phát dạo qua một vòng, vừa trở về đã thấy một màn như vậy, đồng tử chấn động, thân gà run rẩy. Anh cẩn thận núp ở trong góc, không dám lên tiếng.
T: “Thủy Ca sao rồi?”
O: “Còn sức cấm chat, hẳn là không có chuyện gì đâu….”
Y: “Hình như vừa nãy tao nghe Thuỷ Ca kêu thảm lắm bây ơi?”
R: “Thủy Ca anh nói gì đi!”
I: “Thủy Ca trở thành ngôi sao bay đi rồi.” Vương Đức Phát không biết đã xảy ra chuyện gì, đơn giản giải thích một câu.
U: “Cái gì, Thuỷ Ca còn loại kỹ năng này nữa á?”
Y: “Trâu bò vãi.”
P: “Bay xa như vậy chắc ổng hoàn thành nhiệm vụ trốn khỏi trại nuôi gà mẹ nó rồi..”
Q:”Hâm mộ muốn chết!”
Thủy Ca:”*3……”
Anh ta giãy giụa bật ra một chuỗi số liệu loạn tùng phèo, tiếp tục đảm nhận vai trò làm vòi sen. ĐM cuộc đời!
R: “Thủy Ca đang muốn biểu đạt gì vậy anh em? Trầm tư jgp.”
U: “Chắc đang vội nên nhắn nhầm…”
P: “Group vẫn còn, Thủy Ca hẳn là chưa rời đi đâu, chờ tiếp thôi.”
“Trại nuôi gà rất lớn tôi chỉ kịp thấy vài cửa tiệm treo bảng hiệu, bên trong có người trông coi, không đi vào được.” Vương Đức Phát kể thu hoạch trong nhóm.
Group chat dù sao cũng không phải ứng dụng mạng xã hội chân chính, không thể trò chuyện riêng, bằng không Vương Đức Phát đã chia sẻ bản đồ với một mình Quý Lăng Vi rồi.
Không biết tại sao, Vương Đức Phát biết rõ Quý Lăng Vi là một nhân vật rất nguy hiểm, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy cậu là một đồng đội đáng tin cậy, là người đáng để đặt niềm tin.
Trại nuôi gà chia thành năm khu vực, gồm phòng ấp trứng, trại chăn nuôi, nhà máy chế biến, kho đông lạnh, kho hàng, chiếm diện tích rất lớn. Nơi bọn họ đang ở không phải là phòng ấp trứng duy nhất, lân cận còn có vài căn nữa.
Hắc xà hẳn là kẻ canh giữ phòng ấp trứng, và mỗi khu vực đều có kẻ canh giữ riêng, cụ bà kia có lẽ là kẻ phụ trách tuần tra, dọn phòng.
“Ừ, cậu về phòng ấp trứng trước đi.” Quý Lăng Vi ghi nhớ thông tin, bản đồ Không Gian Ác Mộng cung cấp cũng tự động bổ sung thay đổi mới. Phòng ấp trứng là nơi an toàn nhất trong bản đồ, chỉ có mỗi khu vực này hiển thị màu đỏ nhạt.
Khu vực màu xanh lục cách trại nuôi gà rất xa, tổng cộng có ba khu, nhưng những nơi đó chỉ hiển thị màu xanh lục chứ không hiện cụ thể là địa điểm nào.
Về sau bọn họ cần phải khám phá nhiều nơi, mới có thể bình an chạy đến khu vực màu xanh lục.
“Ok.” Vương Đức Phát mới vừa trở về phòng ấp trứng, một đànchuột cống béo ú nối đuôi chui vào, 【 Ổ gà nương nhau mà sống 】 nháy mắt vọt lên 99+ thông báo.
Chuột này còn bự hơn cả mèo, thân mềm mại như nước, lách qua vách hang, há mồm nuốt gà con.
Y: “Trời **! Cứu mạng! Có chuột ——”
Q: “Đầu lớn vãi nồi! Mẹ ơi con sợ!”
U: “Cứu, chuột trộm ăn gà nè, đứa nào ngoài cửa vô cứu giá coi!”
R: “Chuột chứ có phải gián đâu đập mãi không chết! Mau kêu con quỷ rắn kia vào đi…”
T: “Rắn ăn chuột, nhưng nó cũng ăn tụi mình đó…”
I: “Không được rồi, mắm chuột này da dày quá, kỹ năng vô dụng với chúng nó, vẫn phải gọi con rắn kia tới thôi, cùng lắm thì chúng ta trốn.”
T: “Có ai ở bên ngoài không, làm ơn hú con rắn kia một tiếng với…”
Trước mắt chỉ có ba người chơi ở bên ngoài, Thủy Ca biến thành ngôi sao bay lên trời, Lãng Tử Tình Trường làm giẻ lau, còn choáng váng nằm trong góc, bị người chơi lãng quên, hoặc cũng có thể là ngại hắn xui xẻo.
Nhóm từ 23 thành viên giảm xuống 19, 4 bé gà con táng thân trong bụng chuột.
I: “Kêu con rắn kia vào mau, xin đấy!”
R: “Nếu nó cứ nhởn nhơ ngoài kia, chúng ta sẽ toàn diệt mất!”
“Chúng ta đi đâu đây, ta nhớ lại đã….” Hắc xà đi xa nhà, xách theo một tay nải đơn giản, treo trên đuôi rắn, vừa chuẩn bị hoàn tất đã quên mất nó muốn đi chỗ nào.
Quý Lăng Vi phát hiện nó bị đãng trí, nhắc nhở nói: “Chúng ta định đi phòng ấp trứng xử đám chuột.”
“Cái gì? Đám chuột đáng chết kia lại tới á!” Hắc xà nháy mắt bạo nộ, cuốn tay nải, trườn về phía phòng ấp trứng
Nó nhớ rõ Quý Lăng Vi từng kể một chuyện gì đó rất quan trọng, vì thế tạm thời tha cho cậu, tiện đuôi hất Quý Lăng Vi lên đỉnh đầu mình.
“Rơi xuống cũng không sao đâu, ta sẽ dùng miệng đỡ ngươi.”
Nó một bên nói, một bên duỗi đầu về phía phòng ấp trứng.
Vốn dĩ Quý Lăng Vi còn lo lắng, đầu rắn lớn như vậy có khi nào bị kẹt không, kết quả đã thấy nó há to miệng, chờ ở ngoài cửa, bịt kín mít hang chuột. Nếu đám chuột chui ra sẽ đi thẳng vào miệng hắc xà, một bước chạy vô dạ dày.
Quý Lăng Vi rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân xuất hiện hang chuột ở góc cửa, ra là để chúng nó tiện chui ra chui vào…..
Gà con bé xíu không đủ nhét kẻ răng, chuột bự hơn, ăn no hơn gà nhiều.
Quý Lăng Vi một bên tự hỏi, một bên mở xem nhóm chat.
“Các anh em tôi có kỹ năng hoán đổi thân xác! Tôi vừa mới hoán đổi với con chuột lao đến táp tôi, hiện tại đang điều khiển thân chuột lao ra ngoài cửa! Đây chính là cảm giác tự do trong truyền thuyết sao!!!Các anh em, tôi sẽ làm được đúng không!”
Một ID người chơi tên 【 Đi Trước Thiên Hạ Một Bước 】 spam tin nhắn trong nhóm.
Mặt Quý Lăng Vi vô cảm, muốn nói lại thôi.
“Tôi khẳng định tôi là người chơi rời khỏi phó bản nhanh nhất! Chotto matte, bên ngoài sao lại tối như vậy, sao không có đèn……Đây là nơi quỷ nào thế, gớm vãi, ban nãy có như vậy đâu ta…..Cái đệt tôi thấy rất nhiều xương, đây rốt cuộc là nơi nào? Axit kìa, ụ má!”
“Trong bụng rắn.” Quý Lăng Vi rốt cuộc cũng nói cho gã.
Ba chữ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng nặng nề.
“** ——” Đi Trước Thiên Hạ Một Bước.
Gã ở trong bụng hắc xà, đột nhiên quay đầu chạy ra bên ngoài.
Mấy con chuột khác không rõ nguyên do vẫn cấm đầu chạy vào bên trong.
Chung quy thì một thân đơn độc không thể đọ lại một đàn, mặc kệ gã cố gắng thế nào, cũng bị con chuột khác ủi chở về, mãi ở lại trong bụng rắn, cùng làm bạn với xương cốt và axit dạ dày.
“Bạn ổn chứ?” Quý Lăng Vi thân thiện thăm hỏi.
“……” Đi Trước Thiên Hạ Một Bước chen chúc với đàn chuột, gần như đã bị cảm giác cọ sát lông xù nhão nhão dính dính ẩm ướt bức điên.
Hắc xà thúc đẩy tiêu hóa, bắt đầu mấp máy thân rắn, ý đồ khiến đồ ăn tuột xuống bụng nhanh hơn. Thân của nó thật sự rất dài, uốn éo cỡ trườn bò cỡ nào, phòng ấp trứng vẫn không thể lọt khỏi vòng vây.
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước gần như sắp tắt thở, hắc xà còn uốn éo vặn thân lung tung, gã bị đẩy vào chỗ sâu nhất trong bụng.
O:”Xin lỗi tao lỡ cười, tao xuống địa ngục trước đây tụi bây ha ha ha……”
Q: “Xin lỗi bạn, nhưng mà tui mắc cười gần chết.”
Y: “Anh em à, đừng vội chui ra ngoài lỗ đít rắn như vậy chứ!”
I: “Lần sau quan sát kỹ rồi hẳn chạy nhé, làm con chạy cuối đàn, cũng không thảm đến mức vọt vào bụng rắn, nếu tôi là ông, tôi tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này đâu……”
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước bị kẹt cứng, chỉ còn cách đạp lên đàn chuột, cố hết sức sống lâu hơn một chút.
Gã đọc tin nhắn, cơn giận sục sôi, ứa gan ngứa máu, vô cùng oan ức, bỗng nhiên thấy Quý Bạch ấm áp quan tâm: “Có thể đổi về lại không? Đừng lo, chắc chưa đến thời gian tiêu hoá đâu. Hoán đổi kịp thời sẽ không sao nữa.”
Trong lòng Đi Trước Thiên Hạ Một Bước dâng lên một dòng nước ấm, thế giới lạnh lẽo lại tàn khốc này, cũng không phải không còn chút thiện ý nào.
“Cần phải chờ nửa tiếng, tôi sẽ cố đổi về.” Tâm tình gã bình tĩnh hơn chút.
Quý Lăng Vi: “Có muốn đổi thành con vật khác không?”
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước không hiểu: “Trong bụng rắn còn có thể đổi thành con gì?”
Quý Lăng Vi: “Nhìn xem có trứng rắn không.”
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước: “Ừ ha, tôi tìm thử xem……”
Phòng ấp trứng yên tĩnh lại, hiện tại bên trong còn 15 người chơi, Quý Lăng Vi, Lãng Tử Tình Trường, Thuỷ Ca, Đi Trước Thiên Hạ Một Bước đều ở bên ngoài.
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước: “Không thấy!”
Vương Đức Phát: “Có lẽ nào, đây là một con rắn đực?”
Đi Trước Thiên Hạ Một Bước: “Nhưng tôi tìm được rồi những thứ khác, các anh em đừng lo cho tôi, tôi đợi thời gian làm lạnh kết thúc sẽ trở về với mọi người.”
Cụ thể là tìm được cái gì gã chưa nói, người chơi khác cũng không hỏi.
“Chúng ta muốn đi đâu ấy nhể?” Hắc xà lót dạ dày xong, hỏi Quý Lăng Vi đang đứng trên đỉnh đầu.
Quý Lăng Vi: “Đi Tây Hồ.”
Hắc xà: “Ta đương nhiên biết chúng ta định đi Tây Hồ, ta là hỏi ngươi phải làm cái gì!”
“Keng keng keng ——” tiếng chuông nặng nề vang lên.
Hắc xà hoan hô: “Đến giờ ngủ rồi! Ta ngủ đây!”
“……” Quý Lăng Vi trầm mặc.
“Ngươi không ngủ hả?” Hắc xà nghi hoặc.
Không biết âm thanh quảng bá phát ra từ nơi nào, ai cũng nghe thấy, nhưng tìm không thấy thanh âm phát ở đâu.
“Chào buổi tối các bạn thính giả, tôi là Tiểu Dạ, MC dẫn trương trình thời sự âm phủ.”
“Úc úc úc, khó trách ngươi không chịu ngủ, thì ra buổi tối hôm nay có chương trình thời sự!” Hắc xà bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm thán nói: “Bọn ta cũng giống người thường, cũng quan tâm đến thời sự chính trị lắm, nhờ vậy mới biết tiền điện tiền nước có tăng không……”
Giọng nói của nữ MC ngọt ngào dễ nghe, nói chuyện lên xuống, âm điệu tiêu chuẩn, không khác gì MC dẫn trương trình trên dương gian, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác kinh dị, vô cùng rợn gáy.
“Ngày quốc tế thiếu nhi sắp tới, các bạn nhỏ của nhà trẻ ở trung tâm thành phố sẽ biểu diễn các tiết mục……”
“Năm nay tết Đoan Ngọ tổ chức hoạt động đua thuyền rồng, các vị ai cảm thấy hứng thú có thể đến lầu một báo danh.”
“Thị dân rất vừa lòng với gà của trại nuôi gà, nhưng có vài người cảm thấy gà của trại nuôi gà có vấn đề, sau khi ăn sẽ không tốt cho thân thể……”
Hắc xà nghe rất nghiêm túc, nghe được tin tức về trại nuôi gà căm giận nói: “Gà của bọn ta đều là gà tốt nhất, tuyệt đối khỏe mạnh, tuyệt đối an toàn, ta ăn mỗi ngày, thân khoẻ re…… Đám thị dân đó đúng là không biết tốt xấu!”
Quý Lăng Vi nghi vấn, nếu hắc xà ăn mỗi ngày, những thị dân hoài nghi gà có vấn đề, cũng là một mặt tối bị che giấu bên trong trại.
“Hiện tại tôi xin thông báo một tin khẩn cấp, tội phạm truy nã cấp S Quý Lẫm mấy ngày gần đây có khả năng xuất hiện ở thành 洈, hy vọng các bạn thị dân đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, viết sẵn di thư trước đi nhé, để tránh người nhà tranh cãi vì tranh tài sản.”
<<*洈: này là thành Quỷ nhưng thấy QT để vậy nên mình cũng để vậy luôn>>
“Quý Lẫm tội ác tày trời, không hề có nhân tính, tàn sát gần ngàn người của Quý gia, không thể câu thông, không thể đàm phán, cực kì nguy hiểm! Mong các bạn thị dân chú ý, đừng nói chuyện với hắn! Đặc điểm nhận dạng là mặc áo mưa màu đen, cầm theo một cây dao, cao gần 1m9, hay cúi đầu. Khi hắn ngẩng đầu, đừng nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Khi ngẩng đầu là lúc hắn chuẩn bị giết người, nếu gặp được xin gọi ngay cho 995! Chúng tôi sẽ báo cho người nhà của ngài, để họ đến nhận xác, tổ chức tang lễ cho ngài!”
Hắc xà run lập cập: “Đáng sợ quá đi! Xem ra năm nay không thể đi tham gia hoạt động đua thuyền rồng rồi, nhưng nếu tham gia sẽ được lãnh một thùng bánh chưng lận……”
Quý Lăng Vi nghe thấy cái tên này, trong lòng vô thức để ý.
Trong đầu cậu phát hoạ ra bộ dạng hung thủ mặc áo mưa cầm cây dao không vượt qua 30cm, tay cầm làm bằng gỗ, cầm rất thoải mái, lưỡi dao sắc bén trơn nhẵn, mũi dao hơi cong.
Cây dao kia cũng không phải dùng để giết người, ngay từ đầu nó là dao điêu khắc. Cây dao kia rất thích hợp điêu, khắc, đào, đục, tước.
Rất nhiều ký ức vụt qua, kì lạ là cậu không thể nhớ ra gì hết.
Quý Lăng Vi cũng không quá ấn tượng với người nhà, cậu nhớ trước kia bản thân từng có một gia đình, sau đó họ xảy ra chuyện gì, nhưng có cố nhớ thế nào cũng chỉ toàn một mảnh trống không.
Nếu Quý Lẫm cũng ở trong phó bản này, hai bên vô tình gặp mặt nhau, có lẽ cậu sẽ nhớ được rất nhiều chuyện xưa.
“Ta muốn đi ngủ, ngày mai là Tết thiếu nhi rồi……”
Hắc xà ngáp một cái, tùy ý tìm một nơi gác đầu, đôi mắt nhắm nghiền, bắt đầu ngáy ngủ.
“Hô hô……” Âm thanh thở dốc quen thuộc, lẫn tiếng bước chân nặng nề, cụ bà kia lại xuất hiện rồi.
Quý Lăng Vi ngó xung quanh, ý định trở về phòng ấp trứng, nhìn thấy Lãng Tử Tình Trường nằm trong góc, tiện chân đá hắn mấy cái.
Lãng Tử Tình Trường mờ mịt nhìn về phía Quý Lăng Vi, rất nhanh cũng nghe thấy tiếng bước chân của cụ bà, vội vàng trốn về phòng ấp trứng.
“Chậc, đám chuột đáng chết!!! Gà lại bị tổn thất nữa rồi, vốn dĩ đã sắp hốt được một số tiền lớn! Nhị Hắc, mày trông gà kiểu gì đấy? Có phải mày lại ăn vụng không?” Cụ bà bạo nộ, đi đá hắc xà.
Hắc xà vẫn không nhúc nhích, tiếp tục ngáy ngủ.
“Ngu xuẩn! Chỉ biết ăn ăn ăn! Trại nuôi gà của chúng ta bị khiếu nại mày còn ngủ! Rõ ràng là gà rất chất lượng, mắc gì đi khiếu nại chúng ta chứ? Chó chết! Để tao biết đứa nào khiếu nại, tao nhất định phải xé xác bọn chúng…”
Cụ bà tức giận mắng, một bé ngỗng con tò tò theo sau. Khác với ban đầu, ngỗng con béo lên không ít, vạch rõ giới hạn với gà con.
Cụ bà hốt hết gà con bỏ vào rổ, sau đó đi đến nơi khác. Ngỗng con không xa không gần đi theo sau bà ta, ánh mắt chuẩn xác dừng ngay trên thân gà của Quý Lăng Vi.
“Quý ca, ngỗng của anh không tồi nha, hình như nó vẫn nhớ chủ nhân là ai, tên là gì vậy?” Vương Đức Phát hỏi.
“Ngỗng Lớn.” Quý Lăng Vi thành thật báo tên.
【 Ổ gà nương nhau mà sống 】 nhất thời lâm vào trầm mặc.
Cụ bà xách theo rổ, dọc theo lối nhỏ đen nhánh, đi mười mấy phút mới đến nơi cần đến____
Đó là một nhà máy, bên ngoài treo bảng hiệu: Trại chăn nuôi.
Bà lão xách bọn họ đi vào một phòng trống, bên trong bị phân cách thành rất nhiều gian lớn nhỏ bằng nhau, gian nào cũng có máng ăn, bồn nước, đổ đầy tràn.
Cụ bà chia số lượng gà con rồi bỏ vào từng gian, mỗi gian mười con, không nhiều không ít.
“Ăn nhiều lên, hy vọng ngày mai tao trở lại đây, bọn mi sẽ thành gà trưởng thành.”
Sau khi phân chia cho gà xong, bà ta ném ngỗng con vào lại rổ, vừa đi vừa nói: “Mày cũng ăn nhiều lên, sớm ngày đẻ trứng. Tết Đoan Ngọ có phúc ăn được hột vịt muối hay không, thì phải xem ở mày……”
Vương Đức Phát lo lắng: “Ngỗng lớn, nó đẻ trứng được hả?”
Quý Lăng Vi: “Có lẽ sẽ đẻ được.”
Máng ăn đựng đầy hạt nhỏ màu đỏ nhạt, màu sắc rất đẹp, tản ra mùi gà rán, vô cùng mê người.
Quý Lăng Vi theo bản năng cảm thấy đói khát, gần như mất khống chế tới gần máng ăn **. Nhưng cậu thật sự không muốn ăn thức ăn nuôi gà, gắt gao kiềm chế bản thân.
Y: “Đói ghê á!”
U: “Tui cũng đói.”
P: “Cái này thơm quá, nhịn không được nữa rồi.”
Q:”Chắc không có độc đâu, biết đâu sau khi ăn đống hạt đỏ này, chúng ta sẽ biến thành gà trưởng thành…”
T: “Đồ ăn mùi càng thơm càng không nên ăn, kiềm chế nào!”
Người chơi 【 Đùi Gà Béo Bở 】 thú tính quá độ, cấm đầu vào máng ăn:
“Tôi đói tôi đói tôi đói! Tôi đói muốn điên rồi! Từ lúc tiến vào phó bản tôi chưa ăn được gì cả, bụng đói cồn cào, đói muốn ói luôn! Dù sao thì cũng phải có người thử độc, tôi ăn trước, các người đứng nhìn đi. Nếu tôi chết, các người đừng ăn, nếu tôi không chết, chúng ta có thể cùng nhau ăn……”
Quý Lăng Vi cũng rất đói bụng, nghe âm thanh nhai nuốt, cậu nhắm mắt lại.
Vương Đức Phát nhỏ giọng hỏi: “Ăn bánh không?”
Quý Lăng Vi nghi hoặc: “?”
Vương Đức Phát: “Em có kỹ năng gọi là Vẽ Bánh Lót Dạ, vẽ ra là ăn được à, tác dụng tạm thời loại bỏ cảm giác đói khát cũng ok lắm, nhưng đây không phải đồ ăn thực sự, cho nên không thể bổ sung dinh dưỡng, cũng không thể cung cấp năng lượng.”
Quý Lăng Vi: “Ăn chứ.”
Vương Đức Phát đặt câu hỏi: “Anh muốn ăn bánh gì? Em vẽ cho. Bánh mì Pháp, pizza, bánh rán, bánh kép, bánh nào cũng được.”
Quý Lăng Vi: “Cậu cảm thấy hiện giờ vẽ bánh nào thích hợp hơn?”
Vương Đức Phát: “Em vẽ bánh mì Pháp, chúng ta lén ăn, kỹ năng này chịu ảnh hưởng bởi thể lực, hiện tại không vẽ được nhiều.”
Phòng này không nhiều bóng đèn như phòng ấp trứng, rất nhiều gian độc lập đẫn đến một phần ánh sáng bị che khuất, hai người cố ý tách lẻ, trốn trong một góc, mà tám bé gà con khác đều là gà bình thường.
Vương Đức Phát tìm một mặt tường tương đối sạch sẽ, dùng cánh vẽ bánh mì, lại trang trí thêm một số hoạ tiết.
Một cái bánh mì Pháp rải đường cát trắng tinh từ trên tường rơi xuống, Vương Đức Phát và Quý Lăng Vi hợp lực bẻ bánh thành hai nửa, sau đó chậm rãi mổ ăn. Bóng tối bao phủ xung quang Quý Lăng Vi, lẳng lặng nhìn chăm chú một màn này, hình ảnh nhất thời vô cùng ấm áp.