– Ừm, rất ngon !
Cả hai cùng nói chuyện với nhau và cùng ăn bánh ngọt.
“Tiểu Hiên, bà có muốn uống vài ngụm rượu không ?”
– Không, tôi có hứa với Lục Lang sẽ không uống rượu. Chút nữa tôi còn phải trở về…tôi uống say thì anh ấy sẽ không vui.
“Ồ…hoá ra Tiểu Hiên nhà chúng ta chưa lên kiệu hoa thì đã nghe lời chồng đến thế rồi cơ à ?”
– Hừ…
Công Tôn Thụy bước đến và trầm ấm lên tiếng “Liễu tiểu thư, tôi mượn Tiểu Linh một lúc nhé !”
– Dạ, Công Tôn tiên sinh khách sáo rồi !
Vậy, cảm ơn Liễu tiểu thư.
Liễu Hiên rất tôn trọng các thành viên trong nhà Công Tôn, riêng Công Tôn Thụy thì cô không mấy thích. Vì ông là người rất lạnh lùng, khó gần…đã thế lại còn nói chuyện rất xa cách, nên càng khiến cho Liễu Hiên thêm phản cảm.
Công Tôn Thụy dường như cũng đã cảm nhận được Liễu Hiên không mấy ưa mình. Ông chợt nheo mắt, sau đó thì nắm tay Công Tôn Ái Linh rời đi.
“Ba à, sao lại bỏ một mình Tiểu Hiên đứng đó ? Như vậy không hay lắm !”
Tiểu Linh à ! Cô bạn thân này của con là người như thế nào ?
“Sao ba lại hỏi chuyện này ?”
Ba thấy cô ta có lai lịch bất minh, người này con không nên tiếp xúc nhiều.
Công Tôn Ái Linh hất tay ba mình ra “ba đừng nói nữa, Tiểu Hiên là bạn của con…con không muốn người khác nói xấu sau lưng cô ấy !”
Công Tôn Thụy thở dài “thôi thì tuỳ con vậy”.
Con theo ba đến chào hỏi một người !
Công Tôn Ái Linh không mấy tình nguyện nhưng vẫn đi theo ba mình…
“Doãn gia !”
Doãn Lục Lang nâng mắt nhìn người đang đến…”Công Tôn tiên sinh !”
Giới thiệu với Doãn gia, đây là con gái của tôi tên gọi “Công Tôn Ái Linh”.
Lúc này hai người mới nhìn nhau…
Là cô…
Là anh…
Công Tôn Thụy vui vẻ cười “hoá ra hai người quen biết nhau à ?”
Công Tôn Ái Linh gật đầu !
Doãn Lục Lang khẽ ừ “chúng tôi có biết sơ”.
Công Tôn Thụy càng cười hở răng hơn…ông đang có ý định làm mai con gái mình cho Doãn Lục Lang, nhưng hai người họ có quen biết nhau…như vậy không phải càng tốt hơn sao.
Doãn Lục Lang nhìn Công Tôn Ái Linh, tay nâng lên ly rượu “ly rượu này Doãn Lục Lang tôi mời Công Tôn tiểu thư, cảm ơn cô vì đã cứu Tiểu Hiên Hiên của tôi”.
Công Tôn Ái Linh vẫy vẫy tay “anh không cần phải khách sáo như vậy đâu, đó là điều mà tôi cần phải làm…không cần ai phải mang ơn tôi !”
Doãn Lục Lang gật đầu “tôi hiểu rồi, Công Tôn tiểu thư là người đại diện cho chính nghĩa !”
Công Tôn Thụy nghe mà không hiểu hai người họ đang nói gì. Ông nhìn Công Tôn Ái Linh, rồi nhìn Doãn Lục Lang…nhìn thế nào thì cũng thấy hai người họ rất xứng đôi. Ông gật gật đầu “gả con gái rượu của mình cho cậu ta cũng không thiệt đâu, cậu ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi…rất xứng đáng với Tiểu Linh”.