(*) Vợ của sư phụ
“Xem duyên phận đi.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Tạm thời không có.”
“Yên tâm đi.” Tần Uyển Uyển phán chắc nịch: “Sẽ không có đâu.”
Ai mù mới nhìn trúng loại người này.
“Chuyện này không quan trọng.” Giản Hành Chi khoát tay, tiếp tục kể lại trận chiến đó cho Tần Uyển Uyển: “Ta kể tiếp con nghe, coi như tăng kinh nghiệm. Loại người như Tần Uyển Uyển thật ra rất âm hiểm, sở dĩ ban đầu cô ta để ta đánh là vì muốn dụ ta đến một vị trí cố định. Ta đoán chắc chắn cô ta đã đặt pháp trận gì tại đó, sau khi ta giẫm lên cô ta, một tia sấm đánh từ trên trời xuống… Ủa?”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển đứng lên, lấy làm lạ: “Con đi đâu thế?”
“Ta mệt rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trở về đống cỏ: “Muốn ngủ.”
Nàng không nghe nổi loại phát ngôn ngốc xít này nữa.
“Sau đó ta bị thiên lôi đánh, bước vào tiểu thế giới này…” Giản Hành Chi không cam tâm, vẫn muốn nói cho xong câu cuối cùng: “Đây chắc chắn là tà thuật gì đó, con nói xem cô ta có xấu xa không?”
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng đưa lưng về phía y, nhìn cát vàng cách đó không xa.
Trong chớp mắt, nàng nghĩ.
Vì sao Giản Hành Chi lại là loại người này?
Sao Giản Hành Chi có thể là loại người này!!!
Tần Uyển Uyển đưa lưng về phía Giản Hành Chi suy nghĩ cả đêm. Đến nửa đêm, nàng mơ màng thiếp đi, cảm giác có người đắp chăn cho mình.
Giản Hành Chi đắp kín chăn cho Tần Uyển Uyển. Nhìn thấy điểm tích lũy +1 trong đầu mình, y nở nụ cười vui vẻ.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua. Nàng chưa tỉnh táo lắm, mở to mắt, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi xổm trước mặt mình: “Dậy chưa? Luyện tập thôi, đồ đệ của ta!”
“Luyện…” Đầu óc Tần Uyển Uyển trì độn: “Luyện tập?”
“Đứng dậy!”
Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy. Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.
Tần Uyển Uyển nhìn y bận tới bận lui, dần dần tỉnh táo lại, giơ tay ngăn y: “Tự ta làm được.”
Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”
Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng. Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”
Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.
“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành. Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”
(*) Sắt đen
“Một trăm dặm?”
Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”
“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.
“Tới đây.” Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa vào nàng: “Chúng ta luyện kiếm trước.
Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này. Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng. Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”
“Được thôi.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”
“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”
“Được rồi.”
Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại. Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”
“Ta sợ người không khống chế được mình. Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”
Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình. Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”
“Tới đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi. Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!
Nàng té thẳng xuống cát vàng. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”
Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”
“Vậy ý con là?”
“Chân cũng phải buộc.”
“Được rồi.”
Giản Hành Chi đồng ý ngay. Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi. Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi. Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!
Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình. Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.
Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.
Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”
“Sư phụ.”
Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay. Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.
“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”
“Vậy ta không dùng nữa?”
Giản Hành Chi ngập ngừng mở miệng: “Con đuổi theo ta?”
Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.
“Được đấy.”
Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”
“Tới đây!”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!
Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm. Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.
Giản Hành Chi linh hoạt nhảy nhót giữa cát vàng, tay chân đều bị trói, cơ thể giống như cương thi linh hoạt. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau chém, y ở phía trước nhảy loi choi.
Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”
“Xem thân hình của ta…”
Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.
Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!
“Mau lên, mau lên đi!”
“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”
Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”
Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!
Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.
Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát. Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.
Giản Hành Chi vẫn không chui ra. Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.
Giản Hành Chi, ngươi có đau không? Hối hận không? Biết bị đánh là cảm giác gì chưa, biết thân là kẻ yếu bị người khác ức hiếp là cảm giác gì chưa?
Giản Hành Chi, ngươi tức giận rồi?
Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”
Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.
Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng. Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.
Biến thái…
Chắc chắn nàng gặp phải biến thái!
Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?
Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biến thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.
——oOo——