– Loại nam nhân chỉ thích tài năng, danh tiếng, lại dễ xiêu lòng như vậy, ta không nghĩ hắn thật sự là người nguyên chủ cần, nhưng…
– Ay doo, Tiêu Hạ Nhiên cũng đã nói muốn có được tình cảm của Trạch Duy Bách rồi, ngươi đừng tự ý thay đổi nữa, cứ thực hiện nguyện vọng của cô ấy đi.
Đôi mắt Khả Lạc nhìn về phương xa, không ai đoán được cô đang nghĩ gì, Khả Lạc gật đầu:
– Ừm.
Lúc này, có tiếng bước chân đang bước đến, Khả Lạc xoay người lại, cô có chút bất ngờ:
– Boss, sao anh lại ở đây?
– Tại sao tôi lại không thể ở đây? Hửm?
Trạch Duy Bách hỏi lại Khả Lạc, cô ngượng ngùng cười:
– À tôi không có ý gì hết, anh cứ tự nhiên.
Trạch Duy Bách nhìn Khả Lạc, anh gọi tên cô:
– Hạ Nhiên.
– Anh gọi tôi? – Khả Lạc nghiêng đầu nhìn Trạch Duy Bách.
– Tại sao dạo gần đây cô hay trốn tránh tôi.
Khả Lạc lắc lắc đầu:
– Không có, tôi trốn anh làm chi chứ.
– Cô không cùng tôi tăng ca như lúc trước, hôm qua lại không muốn để tôi đưa cô về, hôm nay cô có vẻ như lơ tôi luôn.
Khả Lạc cười, xua xua tay:
– Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi. Là do gần đây mẹ tôi bị tụt huyết áp, tôi cần phải chăm sóc bà ấy, nên mới không tăng ca đêm được.
– Vậy còn hôm qua?
Trạch Duy Bách tra hỏi, Khả Lạc đáp lời anh:
– Hôm qua tôi phải đến bệnh viện với mẹ, đường đến bệnh viện lại không cùng hướng với nhà anh, để anh phải chạy vòng như vậy thì phiền lắm.
Trạch Duy Bách cuối cùng cũng giải được những thắc mắc trong lòng, tâm trạng vui vẻ hơn, anh nói:
– Ngày mai tôi cho cô nghỉ, cứ ở nhà chăm sóc bác gái.
– Như vậy không tốt lắm đâu.
– Không sao, dù gì gần đây công ty cũng không có quá nhiều việc, nên cô cứ an tâm nghỉ một ngày.
Khả Lạc cảm kích nhìn Trạch Duy Bách, tay cô nắm lấy tay anh, cười nói:
– Cảm ơn anh nhiều, boss, anh thật tốt.
Trạch Duy Bách thấy Khả Lạc mỉm cười, thì cũng nở nụ cười theo, anh trêu đùa cô:
– Nhưng cô cũng phải trả ơn cho tôi đấy
– Được thôi, anh muốn gì. – Khả Lạc nói
Trạch Duy Bách tỏ vẻ suy tư, anh nhìn cô:
– Một bữa ăn có chịu không.
Khả Lạc gật đầu liên tục. Thấy vậy, Trạch Duy Bách nói:
– Hay là lát gặp mặt công ty Y xong, tôi và cô đi ăn luôn.
– À chắc không được rồi, nay tôi đã hứa sẽ về sớm nấu cơm cho mẹ, nên để lần khác nha.
– Được. – Trạch Duy Bách gật đầu.
Khả Lạc đưa ngón út về phía anh, cô cười nói:
– Móc nghéo nào.
Trạch Duy Bách phì cười, anh không ngờ cũng có lúc cô trẻ con như vậy, anh đưa ngón út ra, móc lấy ngón út tay cô.