“Sao cậu lại tới đây?”
“Bổn cô nương không được tới à? Tốt xấu gì thì tớ cũng xem như là chị của Tiểu Ngôn đấy.” Chu Lệ Lệ cuốn cuốn lọn tóc của mình, nhìn Tầm Tầm được Chu Thụ ôm trong ngực, sau đó tiến lại gần xoa xoa cái đầu xù xù của nhóc hai cái.
“Tiểu Ngôn không có loại chị như vậy.” Chu Thụ cười lạnh một tiếng, nới lỏng vòng tay đang ôm Tầm Tầm, giương mắt nhìn Chu Lệ Lệ, “Không phải tới vì Cận Ngôn đúng chứ?”
“Hửm? Vậy tớ vì ai mà tới?” Ngữ khí của Chu Lệ Lệ vẫn hài hước như cũ, khiến người ta khó mà nắm bắt.
Chu Thụ đã mệt mỏi khi “giằng co” với Chu Lệ Lệ bằng lời nói, anh khẩu chiến với người này nhiều năm như vậy cũng chẳng mấy lần chiếm được phần thắng.
“Được thôi, tự cậu nhìn mà làm.” Chu Thụ khó được quan tâm đến chuyện của Chu Lệ Lệ, cho nên dừng một chút vẫn quyết định mở miệng, nghiêm túc nói, “Goofy người này còn khá tốt, không giống với loại người lung tung rối loạn kia, cậu…”
“Thụ ca.” Chu Lệ Lệ cắt ngang, “Cậu biết tớ mà.”
Lời này nói xong, hai người đều lâm vào trầm mặc, ngay cả Tầm Tầm cũng ngoan ngoãn không phát ra tiếng động.
Các phân tử không khí trong phòng im lặng trôi nổi một hồi, Chu Lệ Lệ mới nói tiếp, “Tớ biết hắn là người tốt, vì vậy hắn mới không nên lãng phí thời gian vào tớ.”
Chu Thụ không cách nào nhìn rõ đôi mắt bên dưới kính râm của Chu Lệ Lệ lúc này, nên đành từ bỏ, “Ừ, tùy cậu vậy.”
Hai người tiếp tục trò chuyện về tình hình gần đây của Chu Đóa, một lát sau tiếng đập cửa vang lên.
“Sao mà vào phòng nghỉ của chính mình còn phải gõ cửa nha? Làm như tôi với bà xã của cậu đang làm chuyện gì không thể cho người khác nhìn vậy.” Chu Lệ Lệ mở cửa liền đụng phải ánh mắt của Cận Ngôn, quả thật cái miệng nhỏ nhắn một giây không trêu chọc ai liền khó chịu.
Cận Ngôn hiển nhiên nghe được hai chữ “bà xã”, ánh mắt lập tức run lên, cậu nhìn về phía Chu Thụ, bắt gặp vành tai của người nào đó đang dần phiếm hồng.
“Người ở bên ngoài đi hết rồi, có thể ra ngoài.” Cận Ngôn nói, đi vào phòng chủ động nắm lấy tay của ca ca.
Chu Lệ Lệ thấy cảnh này liền mị mị đôi mắt, trước tiên rời phòng.
Vừa ra khỏi cửa, nàng liền trông thấy Cẩu Phi Phi đang đứng dựa vào quầy lễ tân, ánh mắt đối phương hạ xuống như cố tình không muốn nhìn nàng.
Tưởng Vinh nhận ra không khí có chút đông lạnh, vội vàng đưa một chai nước cho Chu Lệ Lệ.
“Chị Julia, uống chút nước trái cây nha!”
Khí tràng của Chu Lệ Lệ lúc này mới nhu hòa vài phần, mỉm cười nhận lấy, “Được nha, cảm ơn bạn nhỏ Tưởng Vinh Vinh.”
Tưởng Vinh bị thanh âm yêu mà không nị này làm cho có chút thẹn thùng, tay nhỏ nắm tóc, cúi đầu không ngừng cười “hí hí”.
Ai ngờ Chu Lệ Lệ thấy vậy càng không chịu bỏ qua, sủng nịch xoa tóc bạn nhỏ Tưởng Vinh Vinh hai cái, khen, “Thật đáng yêu ~”
Chu Thụ thật sự bất đắc dĩ, vừa định nhanh chân lôi trợ lý của mình đi chỗ khác, cửa lớn phòng khám lại bị người đẩy ra, ngay lập tức tiếng chó sủa gào rống vang vọng khắp nơi.
Dọa cho Tầm Tầm sợ tới mức liên tục chui vào ngực Chu Thụ để trốn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Lệ Lệ sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau.
“A, ngày hôm qua có người gọi điện thoại tới nói nhặt được một con chó đi lạc, nhưng nó thật sự hung dữ, căn bản không thể tiếp cận, thiếu chút nữa cắn bị thương cả nhà bọn họ, thấy thông tin phòng khám của bọn em trên mạng nên gấp gáp mang đến đây.” Tưởng Vinh nhỏ giọng trả lời.
“À à, ra là vậy.” Chu Lệ Lệ đưa mắt nhìn Cẩu Phi Phi, quả nhiên thấy hắn nhăn mày lại. Vì thế, nàng cũng không rời khỏi, chỉ đi về phía ghế sô pha bên cạnh quầy lễ tân rồi ngồi xuống.
Chu Thụ trấn an Tầm Tầm, âm thầm nhéo nhéo tay Cận Ngôn, ý bảo cậu mau đi xem thử có thể “giao lưu” với chú chó kia không.
Ai ngờ, Cẩu Phi Phi lại trước một bước nhận lấy lồng sắt, bắt đầu dò hỏi tình huống chi tiết.
Nguyên lai, người trong nhà nhặt được chú chó này trong một bụi cỏ ven hồ, lúc ấy nó đang bị mấy con chim lớn thay phiên công kích, bản thân nó thì nho nhỏ một mình trông thật sự đáng thương.
Vì thế, bọn họ chạy đến đuổi mấy con chim kia đi, cứu lấy chú Chihuahua này.
Ai ngờ, sau khi được cứu giúp thì nó cũng không rời đi, càng không có dấu hiệu khôi phục bình tĩnh, ngược lại bắt đầu công kích bọn họ.
Cũng may, hình thể của Chihuahua là nhỏ gầy, người lớn có thể dễ dàng khống chế nó. Tuy nhiên, nó vẫn còn muốn cắn người, suýt chút nữa thật sự cắn bị thương người trong nhà.
Lúc này bọn họ mới đau đầu, nhưng lại không đành lòng tùy tiện ném nó ra ngoài tự sinh tự diệt, đành phải mua một cái lồng chó, bỏ thêm nước và thức ăn vào.
Bọn họ vốn dĩ chỉ nghĩ tìm một Hiệp hội Bảo hộ động vật hoặc phòng khám thú y nào đó ở địa phương, nhưng con gái nhất quyết muốn tới phòng khám ở Hải Thành này, một mực nói rằng chỉ có nơi này mới khiến cô bé yên tâm.
Cho nên người lớn đành phải dẫn theo đứa nhỏ cùng tới Hải Thành, cũng thuận tiện xử lý một ít chuyện riêng.
Nghe họ kể lại, trong lòng Cận Ngôn giống như có một vạt nắng ấm áp chui vào, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.
Đây chỉ là thiện ý của bọn họ, có thể làm được đến mức này đã là quá khó có được.
“Để tôi xem.” Cận Ngôn tiến lên vài bước, nhưng tay cậu vừa mới đưa tới gần lồng sắt thì Chihuahua liền xông tới gào rống, suýt nữa cắn trúng cậu.
Trái tim Chu Thụ ở khoảnh khắc đó liền vọt lên tới yết hầu, anh nâng nâng tay, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.
Rốt cuộc, Cận Ngôn mới là bác sĩ thú y chuyên nghiệp, còn có thể giao lưu với động vật nhỏ, một người ngoài ngành như anh nếu đến ngăn đón thì cũng chỉ là thêm phiền.
Ngay khi tay của Cận Ngôn chuẩn bị chạm vào cái lồng, thì bị Cẩu Phi Phi ngăn lại.
“Để cho em đi, Cận ca.” Thấy Cận Ngôn sửng sốt nhìn mình, Cẩu Phi Phi liền cười cười gật đầu, “Yên tâm đi, tốt xấu gì lúc trước em vẫn là nửa cái thuần thú sư.”
Những người còn lại ở đây đều bị câu nói này làm cho kinh ngạc. Nhưng cuối cùng Cận Ngôn vẫn lựa chọn tin tưởng Cẩu Phi Phi. Bởi vì để có thể giao lưu với động vật nhỏ thì trước hết cậu buộc phải chạm vào cơ thể chúng nó.
Nếu Cẩu Phi Phi đã từng làm thuần thú sư, giờ phút này nếu muốn bằng tốc độ nhanh nhất trấn an được chú chó này thì xác thật Cẩu Phi Phi là người thích hợp hơn cậu.
Chu Thụ lúc này đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt di chuyển về một góc cạnh quầy lễ tân, nhìn Chu Lệ Lệ.
Vẫn là không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt, nhưng chân mày của đối phương đã chau lại, hay tay đang nắm chặt chai nước trái cây cũng bắt đầu trắng bệch.
Chu Thụ trong lòng thật sự khó hiểu, anh biết Cẩu Phi Phi đối với Chu Lệ Lệ mà nói cũng được xem như một tồn tại đặc thù, nhưng không ngờ tới có ngày được nhìn thấy loại dáng vẻ này xuất hiện trên người Chu Lệ Lệ.
Như là lo lắng, vô cùng lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản, lại không ngừng áp lực chính mình, ngay cả mở miệng nói một câu cũng phải khắc chế.
Hai người này mấy hôm trước vẫn còn khá tốt, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thời điểm Chu Thụ lâm vào suy nghĩ của chính mình, tiếng rống to của Chihuahua và tiếng Cẩu Phi Phi cắn răng hô đau đột ngột truyền vào tai anh.
Ngay sau đó, “vèo” một cái, Chu Lệ Lệ liền vọt đến trước mặt bọn họ.
“Cẩu Phi Phi! Ngươi mẹ nó có thể đừng cậy mạnh hay không!”
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lệ Lệ nóng nảy!
~~~~~
(1)
“Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市): Cấp độ cao nhất khi ẩn nấp là giấu mình trong thành thị.
i. Lấy ý từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝): Tiểu ẩn là sống lánh đời nơi hoang vắng, trung ẩn là giấu mình ở thành thị đông người, đại ẩn là tham gia vào triều đình.
Từ “ẩn” (隐) nghĩa là “giấu, trốn”. Thông thường, nếu muốn lẩn trốn thì sẽ chọn nơi hoang vu hẻo lánh, người nào tương đối tài giỏi hơn thì sẽ biết cách giấu mình giữa chốn đông người, nhưng cấp bậc cao nhất là có thể nghênh ngang đứng trên triều đình mà không bị phát hiện.
Ngoài ra, cũng có thể hiểu như “ẩn cư”, thường dùng để nói về việc rời xa nơi đông người, sống ở những nơi hoang dã khó tiếp cận như núi cao, hoang đảo,… Những người ẩn cư thường được xem là “cao nhân lánh đời” không màng danh lợi, xem trọng niềm vui tinh thần hơn lợi ích vật chất và thể xác.
Tuy nhiên, không ít người sở dĩ lựa chọn nơi hoang vu hẻo lánh để sinh sống là vì họ dễ dàng bị tác động bởi ngoại cảnh, họ không đủ kiên định trước những áp lực và cám dỗ từ bên ngoài. Những người này cần mượn sự yên tĩnh của chốn “thế ngoại đào viên” để ổn định nội tâm của chính mình, cho nên chỉ được xem là “tiểu ẩn”.
Người có nội tâm tương đối kiên định hơn, có thể khống chế tốt bản thân mình trước những tác động của thế giới bên ngoài thì không ngại sống ở nơi “khói lửa phàm tục” như thành thị huyên náo. Họ không màng danh lợi, không vì bị khinh thường mà u uất, không vì được ca ngợi mà tự mãn, họ có tư tưởng của chính mình và sẽ không dao động vì ngoại cảnh. Người như vậy đã thăng cấp thành “trung ẩn”.
Cuối cùng, “đại ẩn” là những người có thể tự do tự tại giữa triều đình. Đầu tiên, nếu muốn có được một vị trí trong triều đình thời cổ đại, hay giới chính trị thời hiện đại, thì họ không thể nào là một kẻ kém cỏi (“con ông cháu cha” cũng là một điểm hơn người mà). Quan trọng hơn, chốn quyền lực này cũng chính là nơi hỗn loạn, nhiều dụ hoặc và nguy hiểm vô cùng, thậm chí quan viên ở thời cổ đại chỉ cần nói sai một câu, đi nhầm một bước cũng có thể chết cả nhà. Cho nên một người có thể giữ được nội tâm kiên định và sống ung dung ở chốn giết người không nhả xương này quả thật là “cao thủ” trong các “ẩn sĩ”.