Khúc Lệ San lúc ấy ngây thơ không biết bản thân mình rơi vào bẫy của hai mẹ con nhà kia, tưởng ba mình bị lệnh truy nã vì tội tham nhũng. Không muốn ba mình chịu khổ nên nghe lời chị gái đi chịu tội thay, chấp nhận hình phạt ở tù mười năm.
Khi ấy Khúc Lệ San đang mang thai tháng thứ chín, chờ khi đứa trẻ được sinh ra, cô sẽ bỏ lại nó ở bên ra đình nhà chồng, bước chân nặng trĩu bước qua song sắt cửa tù, trở thành phạm nhân cần cải tạo.
Về sau, Khúc Linh San trong một lần vụng trộm với gã đàn ông khác bị chính thấy đánh cho thừa sống thiếu chết, vết thương quá nặng không kịp chưa trị kịp thời, để qua đêm cô ta liền ngã bệnh.
Do cô ta thuộc loại máu hiếm, mà loại máu đó không có sẵn trong bệnh viện. Khúc phu nhân một lần nữa đến cầu xin Lục Triết Tần cứu lấy mạng sống của con gái bà, bà ta còn nói cho anh biết Khúc Lệ San và Khúc Linh San là hai chị em, tuy cùng cha khác mẹ nhưng máu của hai người cũng giống nhau.
Vì vậy Khúc Lệ San ở tù ba năm bỗng nhiên được thả ra, trở thành “kho máu di động” nằm trong quyền kiểm soát của Lục Triết Tần, muốn thì rút, không muốn thì hắt hủi, lợi dụng cuộc hôn nhân gượng ép năm đó mà chà đạp cô.
Nhìn lại chuỗi quá khứ ấy, phải chăng người đàn ông đã hối hận với những gì mà mình đã gây ra, làm tổn thương cho người con gái ấy.
Bỗng nhiên có một bàn tay già nua nhăn nheo vươn ra chạm vào một bên vai khiến cho Lục Triết Tần giật mình, linh hồn kéo về thực tại.
Hốc mắt người đàn ông đỏ hoe, anh ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.
Dì Hoa nhìn dáng vẻ đau buồn của Lục Triết Tần, bà thở dài một cái, ngồi xuống bên cạnh anh, bình thản nói:
“Thiếu gia, cậu hối hận rồi sao?”
Hai tay Lục Triết Tần ôm chặt lấy khuôn mặt thống khổ của mình, anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng thoát ra những lời nghẹn ngào.
“Cháu… không biết nữa… Cảm xúc của cháu lúc này… trống trải vô cùng…”
Dì Hoa đưa mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, sau đó nhìn cơ thể của người đàn ông đang cúi gập xuống. Bà thờ dài phiền não, sau đó nói:
“Thiếu gia… cậu thật sự đã làm con bé bị tổn thương rất nhiều.”
Lục Triết Tần lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên, con ngươi hằn tia máu đỏ nhìn về khuôn mặt có nhiều nếp nhăn. Dì Hoa nhìn anh cười gượng, vươn tay ra vỗ nhẹ vào vai anh, bà tiếp tục nói.
“Cậu có còn nhớ, mười ba năm trước, khi ấy cậu chỉ mới mười lăm tuổi không?”
Lục Triết Tần nghe bà hỏi lền sững người, anh không hiểu tại sao bà lại hỏi về năm anh mười lăm tuổi.
Năm mười lăm tuổi… đó chẳng phải là quãng thời gian anh sống trong bóng tối sao?
Người đàn ông sững sờ vài giây, sau đó gật đầu khẽ đáp lại: “Cháu còn nhớ!”, anh quét mắt nhìn sắc mà một lượt, sau đó hỏi vặn lại, “Sao bà lại hỏi về vấn đề này?”
Dì Hoa chưa vội đáp lại ngay, bà điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái nhất, lưng dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền lại. Hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra, lúc này mà mới nói ra tất cả sự thật, từ đầu đến cuối vụ việc.