Đối với hắn mà nói, không cần phải suy nghĩ gì thêm, chắc chắn là muốn hẹn hò rồi, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ai dám gây bất lợi cho mình cả, dù sao thì “danh tiếng” của hắn vẫn vang rất xa.
Nhưng sau khi hắn tan học và chạy tới địa điểm hẹn hò thì mới cảm thấy bất thường, nơi đó căn bản không có ai cả. Dù vậy, Tam Mao vẫn kiên nhẫn đợi hơn nửa giờ, cuối cùng mới xác định mình bị chơi một vố, mới bất mãn đi về.
Ngay tại lúc hắn đi qua một con đường đá nhỏ gần ngôi miếu thì một đứa trẻ đột ngột xuất hiện từ lối rẽ bên cạnh, người này giơ gậy gỗ lên rồi đập vào đầu hắn một cái rất mạnh, khiến hai mắt hắn nổ đom đóm, nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh, dù sao thì sức lực của đối phương vẫn còn nhẹ.
Tam Mao tìm vũ khí trên mặt đất, nhưng chỉ có thể tìm được mấy hòn đá nhỏ, trên người lúc này lại liên tiếp bị đánh thêm mấy gậy, đau đớn khó nhịn, đặc biệt là thằng nhóc này còn dùng cành mận gai để quật vào mặt hắn nữa, máu trên hai má chảy xuống, hai mắt cũng đau đớn vô cùng.
Hắn dùng hòn đá để đánh trả, hiệu quả lại không hề lý tưởng chút nào, bởi vì đứa trẻ đã giơ một hòn đá khá to lên, nặng nề mà đập vào lưng hắn, lập tức khiến hắn ngã sấp xuống đất. Tam Mao thật sự hơi sợ hãi, nếu đối phương lại dùng tảng đá để đập vào đầu mình thì rất có thể mình sẽ chết, vì thế hắn đành phải ôm đầu, quỳ rạp dưới mặt đất để tự bảo vệ mình.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không thấy có động tĩnh gì, đứa trẻ kia không tấn công nữa mà nhanh chóng rời khỏi con đường này, từ đầu tới cuối, hắn không hề nhìn thấy rõ mặt của đứa trẻ đó.
Bị trả đũa nặng như thế, mặc dù là Tam Mao cũng thấy sợ.
Mấy đứa trẻ này đương nhiên là Cỏ Đuôi Chó, chính cậu cũng không ngờ vào thời khắc mấu chốt ấy, mình lại biến thân thành đại hiệp uy vũ như thế, tinh thần trọng nghĩa trong lòng cậu nháy mắt bùng lên, lập tức giơ cao thanh kiếm gần như trí mạng của thần Jehovah.
Mà ở bên kia thì lại hơi khác, sau khi hùng hồn nói những lời đầy hiên ngang lẫm liệt, Hạt Dẻ cũng chuẩn bị rất nhiều vũ khí, ở một con đường nhỏ khác chờ đợi Tam Mao.
Thế nhưng Hạt Dẻ càng chờ lại càng sợ hãi, cậu không tự chủ được nhớ tới vô số lời đồn, chỉ trong nháy mắt, gương mặt hung ác của Tam Mao và con dao mổ heo không ngừng xuất hiện trong đầu cậu, không biết hắn có mang theo nó bên người hay không.
Càng nghĩ, cả người cậu càng run rẩy trốn phía sau tảng đá.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không hề có động tĩnh gì.
Cuối cùng…
Còn chưa nhìn thấy Tam Mao đâu, Hạt Dẻ đã chạy trối chết!
Đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi yếu ớt, cảm thấy sợ hãi bạo lực, lòng tự tin bị dao động như vậy, chúng ta thật sự không nên trách móc nặng nề.
Nhưng đối với bản thân Hạt Dẻ, nó để lại nỗi ám ảnh tuổi thơ không thể xóa nhòa.
***
Lần trả thù này mang lại hiệu quả rõ ràng, tuy rằng Tam Mao vẫn tỏ ra hung ác như trước kia, nhưng không còn chủ động chọc vào ba người họ nữa, thậm chí còn bỏ học suốt mấy ngày, dự định hoàn toàn về nhà trồng trọt.
Hạt Dẻ không nhắc tới chuyện mình chạy trốn, hai người kia đương nhiên cũng không hỏi, dù sao thì đường Tam Mao về nhà chỉ có thể là một trong hai con đường ấy, không gặp phải hắn ở đường kia cũng là chuyện đường nhiên; thật ra thì chỉ cần thuận lợi đánh cho Tam Mao một trận là đã trả đũa được rồi, cho nên bản thân Cỏ Đuôi Chó không hề hoài nghi điều gì.
Nấm Nhỏ cực kỳ cảm kích hai người họ, cô bé nhanh chóng làm trái lệnh cấm của mẹ, tiếp tục cùng bọn họ đến trường, mẹ cô bé hình như chỉ cảnh cáo một chút, chứ không thật sự nghiêm khắc đến thế.
Cuộc sống nhanh chóng trở lại như xưa, vui cười đùa giỡn, dường như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra vậy.
Nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng bị bọn họ quên lãng, quãng thời gian sung sướng bởi vì kế hoạch đánh trả đầy dũng cảm mà có vẻ càng thêm khoái trá, cũng càng khiến quyết tâm cùng tiến thối suốt cuộc đời bọn họ thêm kiên định hơn.
Cuộc sống của thời học sinh tiểu học nhanh chóng trôi qua, bọn họ cùng nhau lên trung học cơ sở ở quê nhà, nơi này càng thêm hỗn loạn, cũng rất nhiều đứa trẻ hư hỏng giống như Tam Mao. Nhưng lúc này, Cỏ Đuôi Chó giống như một người anh trai, có năng lực bảo vệ em trai em gái của mình khỏi bị bắt nạt, cậu đã hơi thay đổi, không thích học tập mấy mà trở nên có vẻ thành thục, va chạm với xã hội, cậu không cao lắm bởi vì dinh dưỡng kém, nhưng lại cực kỳ tráng kiện, bình thường, cậu là một người lao động không tồi mỗi khi về nhà; mà tất cả chỉ vì bảo vệ Hạt Dẻ và Nấm Nhỏ mà thôi.
Trong trường trung học cơ sở ở làng quê, nếu muốn sinh hoạt bình yên thì phải có một người biến thành đứa trẻ hư hỏng.
Cỏ Đuôi Chó không chút do dự, làm được điểm này.
Hạt Dẻ tuy rằng không trở thành người như vậy, nhưng thành tích học tập của cậu rất tốt, hầu như mỗi một môn học đều đứng đầu các lớp, được công nhận là học sinh giỏi. Còn Nấm Nhỏ, cô bé không có tài năng về học tập, nhưng theo tuổi tăng lên, cô bé càng trổ mã càng xinh đẹp.
Lúc ấy không có khái niệm “hoa khôi giảng đường”, nếu không thì Nấm Nhỏ hoàn toàn chính là hoa khôi giảng đường của trường trung học làng quê.
Nhóm ba người đoàn kết đến mức như hợp thành một thể vậy, dĩ nhiên không ai dám dễ dàng gây sự, mặc dù hơi thèm nhỏ dãi Nấm Nhỏ, nhưng hễ nhìn thấy Cỏ Đuôi Chó hung ác thì chỉ có thể thức thời mà nhượng bộ lui binh.
Thời đại trung học cơ sở đã trôi qua bình thản, yên bình vô sự như vậy đấy.
Thẳng đến khi ba người lại cùng tiến lên trung học phổ thông, lúc vào thành phố, vừa khéo là mùa của mối tình đầu, Cỏ Đuôi Chó thật ra vẫn không tim không phổi, vẫn làm theo ý mình; Hạt Dẻ lại đột nhiên cảm thấy mình đang có tình cảm kỳ lạ với một người.
Đương nhiên là cậu không dám nói, thậm chí còn không dám biểu đạt ra dù chỉ một chút.
Hạt Dẻ thật sự rất sợ tình cảm xấu hổ này sẽ phá hỏng tình cảm sâu sắc bao nhiêu năm giữa ba người bọn họ, vì thế, cậu đã đè nén, chôn dưới đáy lòng rất lâu, chỉ thầm lặng làm những điều mà ngay cả bản thân Nấm Nhỏ cũng hoàn toàn không biết.
Và cậu cũng hoàn toàn không biết rằng trong lòng Nấm Nhỏ thích Cỏ Đuôi Chó.
Bởi vì Nấm Nhỏ và cậu đều chôn giấu tình cảm chân thật ấy.
Ài, các cô các cậu bé đến từ nông thôn à, các bạn thật là hàm súc, cũng quá truyền thống và bảo thủ.
***
Sau khi tốt nghiệp trung học, Hạt Dẻ thi đỗ đại học nổi tiếng mà rất nhiều người đều tha thiết ước mơ, Cỏ Đuôi Chó cũng miễn cưỡng đỗ vào một trường dạy nghề, còn Nấm Nhỏ thì hoàn toàn không có tên trên bảng.
Đối với tổ hai mà nói, chuyện này cực kỳ đáng để kiêu ngạo, một năm ấy chỉ sinh được ba đứa trẻ, vậy mà có hai đứa thi đỗ đại học, còn đứa con gái thì học xong trung học cũng là giỏi lắm rồi.
Mọi người vui vẻ đưa tiễn hai sinh viên, cũng nhiệt tình mà hoan nghênh Nấm Nhỏ trở lại trong thôn.
Đó là một kết quả viên mãn, mọi người đều vui.
Tiếp đó, sau khi Hạt Dẻ tốt nghiệp đã đi làm ở một đơn vị hành chính sự nghiệp, Cỏ Đuôi Chó đến nhà máy làm công nhân, Nấm Nhỏ ban đầu chỉ làm thôn nữ ở trong thôn vài năm, sau này thật sự không nén được nữa, cố lấy dũng khí để đi vào thành phố phồn hoa phía Nam, trở thành người làm thuê, dần dần đứng vững được gót chân.
Nếu nói trong câu chuyện này còn có tình tiết gì máu chó thì phải là…
Nấm Nhỏ đã gả cho công nhân Cỏ Đuôi Chó đúng như mong muốn.
Mà Hạt Dẻ thì vẫn luôn lẻ loi một mình, tha hương nơi đất khách xa xôi, vùi đầu làm công việc bình thường của mình.