Thấy La Ly ở đây cậu âm thầm nheo mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Ngọc Dương. Nhưng nhanh chóng dấu đi, nở nụ cười lạnh nhạt đáp lại La Ly.
“Sao em ở đây?”
“Là Nguyên tổng đưa em đến, đây là công ty nhà anh sao?”
“Ừ” Tiếng trả lời lạnh nhạt vang lên.
“Thật to, ngưỡng mộ anh quá đi còn trẻ vậy đã sắp làm chủ một công ty không tầm thường”
Cậu nhếch môi cười không nói. Nguyên Ngọc Dương nhanh chóng tránh đi chỗ khác lúc nào không ai hay biết, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện Âu Thành Triệu muốn quay qua cho tên kia một bài học thì liền không thấy. Cậu nghĩ thầm.
‘Trốn cũng nhanh thật!’
Giờ chỗ này chỉ còn mình cô và cậu, để tránh mọi người để ý đặc biệt là không để Lạc Ân Nghiên có thể nhìn thấy Âu Thành Triệu liền nháy mắt ra hiệu cho La Ly đi ra chỗ khác.
Hiều được ý này, cô cũng mỉm cười hài lòng nhanh chân bước theo cậu không rời.
Bên này, Lạc Ân Nghiên đang cùng Thanh Nghi tán gẫu.
“Không ngờ cậu lại sắp làm chủ một công ty giải trí đó Ân Nghiên”
“Mình không phải chủ, Âu Thành Triệu mới có khả năng đứng đầu công ty nên nói về chủ thì chỉ có cậu ấy thôi”
“Âu Thành Triệu? Là ai nhỉ nghe có vẻ hơi quen”
“Chính là thanh niên đứng cạnh mình ở lề đường đó”
Thanh Nghi chống trán suy nghĩ một lúc thì mới sực nhớ tới.
“Àaa…nhớ rồi. Hai gia đình có mối quan hệ tốt sao, lại cùng nhau hợp tác tạo hẳn một công ty con như vậy”
“Ừm cứ cho là thế đi”
“Haizz nhạt nhẽo”
Lạc Ân Nghiên mặc kệ không trả lời, tay cô cầm bánh ngọt nhâm nhi thưởng thức từng miếng. Bỗng như nhớ đến điều gì đó liền quay sang hỏi Thanh Nghi.
“Sao rồi tên nhóc kia thế nào rồi?”
“Ai? tiểu non tở ở quán bar ấy hả”
“Chứ còn ai nữa” Lạc Ân Nghiên vừa nói vừa lườm cô một cái.
“Haizz bỏ rồi”
“Sao lại bỏ?”
“Mình vừa phát hiện tên trăng hoa đó lăng nhăng, lại còn giả vờ tội nghiệp dễ thương. Thật kinh tởm chết ta đây”
Nghe tới đây Lạc Ân Nghiên không thể không bị sặc, miếng bánh đang ăn cũng vì thế mà bị bay ra. Cô cười to không ngớt, không nghĩ rằng có một ngày cô bạn thân của mình lại bị cho ăn một cặp sừng dài như vậy. Một kẻ tình trường nhưng bị chơi một vố như vậy quả thực đau.
Đang trong tâm trang rầu nhưng lại bị Lạc Ân Nghiên trêu chọc, Thanh Nghi hai tay chống hông nâng cao giọng trách móc.
“Cười cái gì vậy hả, mình bị thế mà cậu còn cười được sao?”
“Được rồi xin lỗi”
Khách trong bữa tiệc đã bắt đầu đông dần, nhạc cũng nổi lên từng hồi to lớn. Mọi người trong sảnh liên tục nâng ly nhảy nhót, Thanh Nghi cũng nhanh chóng hoà mình vào không khí vui liền kéo Lạc Ân Nghiên tới chỗ đám đông. Không nghĩ ngợi cô cũng bước theo Thanh Nghi chen vào giữa, nhạc càng lúc càng mạnh không khí lại càng nhộn nhịp hơn.
Lúc này, Lạc Ân Nghiên liếc nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc. Cứ nghĩ cậu sẽ đâu đó nhảy nhót trong này nhưng tìm hơn ba phút cô chả thấy đầu. Lạc Ân Nghiên quay sang nói thầm với Thanh Nghi.
“Cậu ở đây chơi nhé, tớ đi ra đây một lát”
Thanh Nghi đang vui vẻ cũng không quan tâm lắm mà gật đầu. Lạc Ân Nghiên cũng nhanh chóng chui ra ngoài đi tìm kiếm cậu, chỉ còn một mình Thanh Nghi chìm trong cuộc vui này bỗng nhiên cô bị một lực xô đẩy không kịp phòng bị đã ngã vào một khuôn ngực cứng cáp. Người thanh niên nhanh chóng ôm lấy eo cô, môi nâng lên một độ còn huyền bí, Thanh Nghi nhận thấy điều gì đó cũng nhanh chân đứng vững dậy, ngại ngùng nói.
“A thật xin lỗi, là do mọi người đẩy nhau nên tôi không kịp chống đỡ”
“Không sao” Giọng nói trầm thấp vang lên
Thanh Nghi lúc này mới ngước mắt lên nhìn người con trai ấy. Một khuôn mặt cương nghị hiện ra, ánh mắt diều hâu cùng đôi môi mỏng tạo thành một nét đẹp hoàn mỹ. Người thanh niên này từ nãy tới giờ vẫn luôn đặt ánh mắt trên người cô, thấy vẻ đẹp trai như tượng này Thanh Nghi liền hào hứng bắt chuyện.
“Chào cậu, cậu tên gì”
Nguyên Ngọc Dương nghe câu hỏi này cũng trợn trọn mắt bất ngờ, cảm thấy thú ví trước sự bạo gan của cô gái này. Những người phụ nữa khi gặp cậu đều là một dáng vẻ giả vờ ngại ngùng, nũng nịu chỉ muốn câu dẫn đàn ông. Nhưng cô gái này lại rất khác, rất thẳng thắn không vòng vo, vừa gặp liền có thể hiện ra khuôn mặt háo sắc hỏi tên như vậy. Nguyên Ngọc Dương âm thầm chời trừ.
“Tôi là Nguyên Ngọc Dương”
“Vậy hả, chào cậu tôi là Thanh Nghi, rất vui được làm quen”
“Ồ rất vui được làm quen”
Thanh Nghi mỉm cười ngọt ngào nói tiếp.
“Hai ta có thể ra kia ngồi nói chuyện một chút không nhỉ?”
“Được!”
Nói xong hai người đều tiến ra phía bàn gần quầy bánh ngọt. Thanh Nghi đi lại lấy cho mình một dĩa bánh đơn giản cùng hai ly rượu, cô đưa cho Nguyên Ngọc Dương một ly rồi ngồi xuống. Giọng hào hứng khi gặp được cái vui hiện lên.
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“u19”
“Sao cơ, 19 á?”
Nguyên Ngọc Dương thản nhiên gật đầu không nói. Thanh Nghi cũng nhanh nhẹn nói tiếp.
“Trẻ như vậy? Đùa sao, nhìn cậu không giống mấy đứa nhóc trẻ trâu đó mà hoàn toàn là dáng vẻ chững chạc”
“Không tin sao?” Dứt lời Nguyên Ngọc Dương lấy thẻ giấy tờ tuỳ thân quăng trước mặt cô.
Thanh Nghi cầm lên xem hai mắt mở to, mồm há hốc không ngậm lại được. Cô thật bất ngờ, cứ tưởng trong bữa tiệc chỉ toàn doanh nhân sẽ không có tiểu non tơ nào nhưng không ngờ lại có một anh chàng trả tuổi đúng gu mình thích ở đây, lại còn mới mười chín quả thật là một điều thú vị mà.