Cô cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng tiếng nói của cô cứ như bị những tiếng nấc nghẹn cắt ra làm nhiều mảnh.
“Không đau…”
“Vậy tại sao lại khóc? Em sợ à? Không sao, anh đánh được hắn rồi.” Nếu như cô muốn, anh liền sẽ giết hắn cho cô.
Không ai được phép động vào bé ngoan của anh cả.
Cô lắc đầu, dụi vào hõm cổ của anh, đôi môi nhỏ nhắn hôn lên cổ anh, nức nở.
“Em thấy anh đau…”
Vu Phùng Cửu nghe vậy, khẽ thở ra một hơi.
Hoá ra là bé con đang xót anh đau. Được rồi, vậy thì cứ xót anh đi, anh sẽ để cho cô thương yêu mình.
Vu Phùng Cửu bế Hướng Đường Nghi, bước ra khỏi căn nhà hoang.
Ở bên ngoài, những cơn gió bất thường thổi lộng của cây cối. Một chiếc trực thăng đang bay trên đầu nóc nhà.
Là anh gọi tới.
“Vu thiếu gia!”
Một người lính đặc công ở trên trực thăng nói vọng xuống, thả chiếc cầu thang bằng dây xuống bên dưới.
Vu Phùng Cửu nhanh chóng leo lên chiếc trực thăng, khi anh ngồi vào trong khoang máy bay, đã có một đội y tế nhanh chóng tiến đến xử lý vết thương trên đầu anh, kiểm tra lại trạng thái cơ thể trên người của Hướng Đường Nghi.
“Điều tra về vụ này, tôi muốn có kết quả sớm nhất.”
Anh hạ lệnh, những người tuỳ tùng dưới trướng anh đều đồng thanh đã rõ.
Vụ việc này thật đáng để tâm, đã thế, kẻ đó còn gan lớn đến nỗi động vào đại thiếu gia đứng đầu Vu gia là anh.
Để anh thử đếm xem, thời gian mà kẻ đó tồn tại được trên cõi đời này là bao nhiêu ngày?
Ở một nơi khác, Kiều Uyển Viên nằm ở trên giường, xung quanh cô ra là những bản báo cáo và giấy viết linh tinh.
Bên cạnh là một chiếc máy tính màn hình đen, nhưng vẫn đang hoạt động, phát ra một tiếng nói ồm ồm đã qua chỉnh sửa của máy tính.
“Cô chán sống rồi, Vu Phùng Cửu nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua vụ này.”
“Tôi biết chứ.” Cô ta nói, trên khuôn miệng vẫn nở một nụ cười xinh đẹp: “Tôi rất hạnh khúc khi được chết dưới tay của anh Cửu. Cứ nghĩ về cảm giác khi ấy, cả người tôi lại run lên vì sung sướng.”
Người ở bên kia màn hình máy tính im lặng một lúc, rồi sau đó thốt lên.
“Đồ điên!”
Kiều Uyển Viên không phản bác lại, chỉ nằm trên lớp vải nhung màu đỏ tía, đôi mắt ngước lên nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Chiếc đèn ấy rất đẹp, lấp lánh, phát ra những tia sáng màu vàng như sánh lại thành mật ong, lại giống như màu mắt của một loài hổ mang.
Nó giống với màu mắt tuyệt đẹp của Vu Phùng Cửu, mà con người ai mà chẳng thích cái đẹp? Hơn nữa, vẻ đẹp của anh lại còn gợi lên trong người ta sự tham lam.
Muốn chiếm đoạt lấy đôi mắt tuyệt đẹp ấy chỉ nhìn về phía mình.
“Công việc tôi giao cho cậu làm được đến đâu rồi?”
“Điều tra được hết lại lịch của con bé tên Hướng Đường Nghi đó rồi.”
Kẻ sau màn hình máy tính – Tiêu Nại – một người bán thông tin ở sàn giao dịch đen bắt đầu báo cáo.
“Con bé đó không rõ lai lịch, chỉ là một đứa con hoang do một ả phụ nữ bán hoa đem về, rồi cùng nó giả danh để được bước chân vào Vu gia.”
“Vu Phùng Cửu đã biết đến sự thật, nhưng anh ta không đuổi cô nhóc đó đi.”
“Vì sao?” Kiều Uyển Viên nhẹ nhàng cất tiếng.
“Ừm… thật khó nói. Tôi nghĩ là anh ta… bắt đầu nảy sinh tình cảm với nó rồi. Người của tôi được cài vào trong Vu gia đã báo cáo, cô ta nói rằng từng đã nhìn thấy Vu Phùng Cửu hôn nó ở trong rừng…”
Nghe đến đây, nụ cười nhàn nhạt trên mép môi của Kiều Uyển Viên chợt duỗi ra rồi lắng xuống.
Đôi mắt của cô ta trở nên thâm trầm hơn.
“Hôn một đứa nhóc mười ba tuổi, anh ấy điên rồi.”
Vì vậy nên cô ta phải cứu giúp anh khỏi thứ tình cảm nhơ nhuốc ấy thôi.
Anh không thể đi thích một con bé đến cả chuột cống cũng không sánh bằng như vậy được.