Bạch Lạc Nhân toan đứng dậy, bị Chu Lăng Vân ấn vai xuống.
“Cậu ngồi đó cho tôi.”
Bạch Lạc Nhân bắt đầu suy nghĩ, có lẽ trong lúc Chu Lăng Vân ngủ, thấy được có mình cậu làm tốt nên tha cho cậu. Sau đó lại nghĩ Chu Lăng Vân không phải là loại người như thế, ý nghĩ lạc quan kia cũng biến mất.
“Đưa báo cáo về thực hiện chuyến bay thường lệ của cậu qua đây.”
Bạch Lạc Nhân mở máy tính lên, đem các bản ghi chi tiết của từng người cho Chu Lăng Vân xem.
Quả nhiên, Chu Lăng Vân không phải là đèn cạn dầu. Dù nhiều lần được lãnh đạo khích lệ khen thưởng nhưng trong mắt ông ta lại không coi trọng những điều đó
“Chỉ vì lý do thời tiết mà không ghi lại báo cáo luyện tập máy bay …” Chu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng.
Bạch Lạc Nhân cố gắng lý giải, “Huấn luyện lấy an toàn là điều kiện tiên quyết, không cam đoan giữ an toàn cho bọn họ sao lại bắt họ làm được?”
Ý cười trên mặt Chu Lăng Vân thêm sâu, nhưng lại cô cùng ớn lạnh.
“Huấn luyện chính là một quá trình không màng sống chết, nếu cậu trong lúc luyện tập mà hi sinh thì ấy là do cậu quá yếu nên bị loại trừ.” Chu Lăng Vân bước lên trước một bước, ánh mắt mang khí thế bức người, “Nếu quân địch lợi dụng ban đêm lúc mây dày đặc, mưa gió bão bùng mà tấn công căn cứ, cậu chẳng lẽ không nghĩ tới việc cử người đi phản công sao?”
“Dù cho có phát sinh ra loại tình huống này, cũng đã có hệ thống phòng ngự mặt đất phát huy tác dụng, không nhất thiết phải mạo hiểm tác chiến trên không.” Bạch Lạc Nhân trả lời cực kỳ lưu loát.
Chu Lăng Vân lại lộ ánh mắt khinh thường, “Nếu địch mạnh ta yếu thì sao?”
Bạch Lạc Nhân câm nín, không nói được lời nào.
Chu Lăng Vân cười cười vỗ vai Bạch Lạc Nhân, “Bộ đội phòng không không quân nòng cốt sao? Tôi thấy các cậu chẳng qua là đám ăn không ngồi rồi!”
Nói xong, phủi áo rời đi.
Mọi mệt mỏi của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng bị phẫn uất trong lòng đánh tan.
Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị người ta làm cho xấu hổ cực độ.
Bên cạnh, chỉ huy viên tay vẫn còn run rẩy sửa chữa máy móc, đả kích mà cậu ta nhận được còn nhiều hơn Bạch Lạc Nhân. Mệt mỏi, ngây ngốc, khẩn trương cùng bất bình, … Thân thể không tốt lại còn tinh thần tệ hại, người kia thật sự không thể nào tĩnh tâm mà sửa chữa được, nhận ra thời gian sắp hết, cậu trung úy thường hay kiêu ngạo này không cầm được mà rơi nước mắt.
Cậu ta cũng là do Bạch Lạc Nhân huấn luyện qua, đừng thấy Bạch Lạc Nhân thường ngày nghiêm khắc huấn luyện binh sĩ, nhưng một khi có chuyện gì, cậu đều cố gắng che dấu giúp bọn họ, nếu không được liền tự mình nhận trách nhiệm.
“Cậu tránh ra, để tôi làm.” Bạch Lạc Nhân ngồi xổm xuống.
Cậu trung úy liều mạng đẩy Bạch Lạc Nhân ra: “Không cần, em phạm lỗi phải tự mình chịu.”
“Cậu dù cho có bị ông ta tạt nước bao nhiêu lần cũng không làm tốt được đâu.”
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem trung úy kia đẩy sang một bên, tự chui vào bên trong mà sửa chữa đống máy móc đó. Không lâu sau, máy móc cũng đã sửa xong, Chu Lăng Vân vẫn chưa tới.
Biểu tình của trung úy lúc này đây là khâm phục ngưỡng mộ nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói, “Cậu có thể đi được rồi.”
“Em phải đi báo cáo với sư trưởng!”
“Tôi báo cáo giúp cậu.” Bạch Lạc Nhân nói.
Trung úy lộ vẻ khẩn trương, “Như vậy … sao được? Lỡ như sư trưởng khiển trách, nói em làm việc không chăm chỉ thì sao?”
Bạch Lạc Nhân lạnh mặt nói, “Tôi nói cho cậu đi là có cách giúp cậu giải quyết vấn đề này cho sư trưởng, cậu mà còn cãi lại tôi lập tức để cậu tự chịu phạt, mau đi thay quần áo coi chừng bị cảm.”
Trung úy mắt ứa lệ kính một lễ với Bạch Lạc Nhân, sau đó xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, Chu Lăng Vân trở lại.
Toàn bộ phòng theo dõi chỉ còn mỗi Bạch Lạc Nhân.
Chu Lăng Vân thấy chỉ huy viên kia không có mặt, trầm giọng nói: “Người đâu?”
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, “Cậu ta sửa máy móc xong, tôi liền cho về.”
“Tôi cho phép cậu ra lệnh thay tôi sao?” Chu Lăng Vân sắc mặt càng âm trầm.
Giọng nói Bạch Lạc Nhân như trước không đổi, “Tôi không phải thay ngài ra lệnh mà là tự mình ra lệnh.”
Chu Lăng Vân tiến tới chỗ máy móc, kiểm tra tỉ mỉ, một chút trục trặc cũng không còn.
“Thật sự là do cậu ta sửa?” Chu Lăng Vân hỏi.
Bạch Lạc Nhân không nói lời nào.
“Nước đổ lên là nước đá, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà sửa chữa xong mớ máy móc này?” Khẩu khí của Chu Lăng Vân chắc chắn, giống như đang dạy bảo Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân khẽ nói, “Vì sao?”
“Biết rồi mà cậu còn hỏi.” Chu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, “Nếu ở điều kiện bình thường, cậu ta chắc chắn có khả năng sửa tốt mấy thứ này, nhưng qua tình huống vừa rồi, dù có muốn đi nữa thì cậu ta khẳng định không làm được. Đây là binh sĩ do cậu huấn luyện, xem đi, không hề bám sát thực tiễn.”
“Nếu ngài biết cậu ta làm không được, cớ gì cứ đưa ra điều kiện hà khắc như thế?”
Chu Lăng Vân đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn vào con ngươi cậu.
“Tôi cố ý chỉnh đốn cậu.”
Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Lăng Vân đuổi hết tất cả ra ngoài, duy nhất giữ mỗi mình cậu.
“Vậy ngài cứ dội nước lạnh vào tôi đi.” Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nhận trách nhiệm.
Chu Lăng Vân hừ một tiếng, “Trừng phạt chỉ huy của một tiểu đoàn, sao lại có thể dùng hình phạt dành cho trung đội trưởng được?”
Bạch Lạc Nhân hai tay nắm chặt, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Chu Lăng Vân đầy chăm chú.
Không ngờ, Chu Lăng Vân chỉ cười nhẹ, sau đó thần không hay quỷ không biết nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo của Bạch Lạc Nhân ra ngoài. Tay giơ lên cao, nhanh chóng ném mạnh điện thoại xuống đất không thương tiếc.
Bạch Lạc Nhân nhìn màn hình điện thoại tan nát, cảnh tượng phi thường kinh khủng.
“Tâm không tĩnh, khó hoàn thành việc.”
Đem di động đã hỏng đặt vào lòng bàn tay của Bạch Lạc Nhân, nghênh ngang mà đi.
Bạch Lạc Nhân giữ chặt điện thoại trong tay, lòng càng ngày càng lạnh giá.