Hứa Yếm nhận ra điều này, anh giải thích: “Em gái tôi.”
Trái tim cô như thể bị bóp nghẹt.
Hứa Nguyệt Hâm, em gái của Hứa Yếm.
Nguyệt Hâm nghĩa là nỗi niềm hân hoan.
Đặt một cái tên đầy thâm thúy như thế, bà ta cứ làm như sợ không ai biết mình đang nghĩ gì.
Cô cố nén sự chua xót trong lòng, bất thình lình gọi: “Anh ơi.”
Một lát sau, Hứa Yếm mới trả lời lại: “Hửm?”
Bạch Trác cụp mắt, nghiêm túc bảo: “Kể cả em có gọi anh như vậy thì em cũng không phải kiểu em gái anh.”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Bạch Trác cắn môi dưới rồi nói nốt câu, “Thế nên sau này anh đừng dùng lý do đó để chối từ em.”
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia hóa im lìm.
Tựa như có thể nghe thấy cả âm thanh hít thở của anh và tiếng trái tim cô đang loạn nhịp.
Mãi một hồi lâu sau, Hứa Yếm mới khẽ cất giọng: “Tôi đi ngủ trước.”
Nói xong, không đợi Bạch Trác lên tiếng đã cúp máy trước.
Nghe tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, đôi môi đang mím chặt của cô dần dần cười ngoác đến tận mang tai.
Anh đang ngại sao?
Bạch Trác đối chiếu giọng Hứa Yếm mới nói khi nãy nghe khác hẳn thường ngày, cuối cùng đi đến kết luận: Anh đang xấu hổ.
Vui không tả nổi!
Trước khi ngủ, cô gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon đến anh, cuối câu còn không quên chêm thêm hai chữ “anh nhé”để trêu anh.
Tối hôm đó, ngay cả trong giấc ngủ cô cũng chỉ toàn mơ thấy mộng đẹp, nó ngọt ngào hệt như cây kẹo bông gòn.
Hơn nửa tháng tiếp theo, hai người không gọi điện cho nhau lần nào nữa, thỉnh thoảng sau khi học bài xong cô mới gửi vài ba tin nhắn cho anh.
Thế nên lúc Ôn Ngôn chạy sang nhà kéo cô khỏi đống sách vở để ra ngoài dạo phố, Bạch Trác đã không nén được phấn khích.
Cô âm thầm dẫn bạn mình tới trường số 1 tại Mạn Thành một chuyến, trên danh nghĩa là tới tham quan nơi mà cô đang học tập và sinh sống.
Trước tiên cô đưa bạn mình tới căn nhà thuê để thăm thú một hồi, rồi tiếp đó hai người thả bộ trên những con phố xung quanh trường học.
Dọc đường đi, lòng cô lúc nào cũng nôn nao.
Tuy nhiên hai người đã dạo hết một vòng mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người mà cô hằng mong. Sắp đến trưa rồi, không đủ thời gian để lượn lờ thêm được nữa, cô bèn ra quyết định chiều nay sẽ đến tiệm tạp hóa của Trịnh Kỳ.
Bạch Trác muốn rủ Ôn Ngôn đến cửa hàng bánh bao chiên kia để ăn cơm trưa, cô bạn của cô được cái không kén ăn, nên chắc hẳn là cũng sẽ thích quán đó.
Ôn Ngôn nghe xong thì ngạc nhiên há hốc miệng: “Mười mấy năm trước cậu còn chẳng ăn lấy một miếng! Thế mà lúc sinh thời tớ còn được cậu dẫn đi ăn bánh bao chiên nữa cơ đấy!”
Ai ngờ nghe thế, Bạch Trác cũng sửng sốt không kém: “Cậu nói sao cơ?”
“Cậu không nhớ à, hồi lớp một hay lớp hai gì đó tớ không nhớ rõ nữa, nhưng thôi không liên quan.” Cô ấy tỏ vẻ kích động y như đang kể lại chuyện gì kinh thiên động địa, vừa lắc tay cô vừa nói, “Khi ấy hai mắt cậu đỏ hoe luôn á!”
Chuyện cách đây đã lâu lắm rồi nhưng cô ấy vẫn nhớ như in, bởi chính do đôi mắt đỏ hoe của bạn mình.
Từ trước đến nay Ôn Ngôn chưa từng trông thấy bạn mình rưng rưng bao giờ nên hết sức luống cuống, còn tưởng có biến gì xảy ra. Cô ấy bèn nhìn theo hướng mắt của cô, thấy bạn mình đang đau đáu nhìn cái bánh bao chiên trên tay người ta với vẻ mặt tủi thân.
Bạch Trác hơi nhíu mày, gắng nhớ lại chuyện này xảy ra vào lúc nào.
“Lúc ấy cậu suýt nữa khóc thật luôn ý.” Ôn Ngôn kể thêm để bạn nhớ lại chuyện đó, “Sau hôm ấy tớ đã mua thiệt nhiều bánh bao chiên cho cậu, thế mà cậu chẳng ăn miếng nào, nhớ ra chưa?”
Tuy thế chỉ có duy nhất lần đó, sau này Bạch Trác chưa bao giờ lộ ra nét mặt đó lần nào nữa, vì vậy mà Ôn Ngôn khắc sâu chuyện này.
Khi đó Ôn Ngôn còn quá nhỏ, cứ định ninh là Bạch Trác muốn ăn, thế là cô nhóc đã đi mua cho bạn mình ngập bánh bao chiên. Nào ngờ mua về xong, Bạch Trác chỉ cúi gằm mặt xuống mà không hề ăn.
Nói đến đây, hình như Bạch Trác cũng có chút ấn tượng, nhưng cô chẳng nhớ nổi biểu cảm lúc đó của mình ra sao.
“Tiểu Bạch,” Ôn Ngôn hỏi, “Tớ có thể biết lúc đó sao cậu lại xúc động như vậy không?”
Chuyện này làm cô ấy hoang mang suốt mấy năm nay, cho đến tận bây giờ vẫn không thể lý giải nổi sao bạn thân lại rưng rưng chực bật khóc chỉ vì mấy cái bánh bao chiên.
Bạch Trác đã nhớ lại được câu chuyện kia, song cô lắc đầu, vấn đề không nằm ở mấy cái bánh bao, mà là lúc nhìn thấy chúng cô lại nhớ đến người ấy.
Sau này, khi cô lớn và hiểu chuyện hơn một chút, cô đã giữ kín những tâm tư ấy sâu dưới đáy lòng để không phải nghĩ ngợi về chúng nữa, thậm chí cô còn tự huyễn hoặc rằng mình không hề bận tâm.
Bạch Trác gần như đã quên cả chuyện này, dù bạn thân của cô vẫn còn nhớ mồn một thế nhưng lại chưa từng gợi nhắc lần nào.
“Cậu nói mau, không được lắc đầu, tớ không tin chuyện đó không có nguyên do nào.” Thấy cô lắc đầu, Ôn Ngôn mè nheo, “Là người bạn thân nhất của cậu, tớ có quyền được biết…”
Dọc đường đi, hai người cười nói tíu tít, đi ngang qua con hẻm nhỏ hồi mới chuyển trường cô đã bám đuôi anh.
Tới nơi, Bạch Trác đứng đối diện cửa hàng và giới thiệu hệt như lần đó Hứa Yếm đã nói: “Chính là ở đây.”
Lúc hai người qua đường xong, Ôn Ngôn kéo cô lại: “Dừng lại, để tớ ghi lại những khoảnh khắc đẹp nào.”
Ôn Ngôn lấy điện thoại ra, mở camera trước: Hai người cười thật tươi, tựa đầu vào nhau, phía sau lưng là cửa hàng bánh bánh chiên kia, tách cái khung cảnh này được ghi lại dưới dạng ảnh tĩnh.
Ôn Ngôn lưu bức hình lại, rồi đổi góc chụp mới: “Chụp thêm tấm nữa.”
Ôn Ngôn giơ máy nằm ngang để được góc rộng hơn, bắt rõ nét cửa hàng kia, đang tính ấn nút chụp thì bỗng dưng Bạch Trác thấy bóng lưng của người nào đó trên điện thoại, cô đột ngột ngoảnh lại sau.
“Ôi trời, cậu đừng có nhúc nhích.” Trong ảnh chụp đúng góc nghiêng của Bạch Trác, tuy lạ nhưng cũng không tồi, Ôn Ngôn lưu ngay bức ảnh lại, chuẩn bị chụp thêm, “Cậu quay lại đây mau.”
Thấy Bạch Trác vẫn đang bất động trong tư thế kia, cô ấy mới thắc mắc hỏi: “Tiểu Bạch?”
Vừa dứt lời, cô ấy nhìn theo tầm mắt của bạn mình đang xuyên qua ô cửa kính, cuối cùng dừng lại trên hình ảnh hai chàng trai đang ngồi trò chuyện gần cửa.
Ôn Ngôn còn tưởng mình nhìn lầm, bèn căng mắt lần nữa để chắc chắn rằng Bạch Trác đang nhìn chăm chăm thứ gì, hai cậu con trai kia trông cũng khá bảnh đấy chứ.
Ôn Ngôn đầy vẻ phấn khởi, cứ tưởng là cuối cùng sau khi chuyển trường, bạn thân cũng bắt đầu quen biết nhiều bạn mới, thế nên hào hứng hỏi: “Tiểu Bạch, cậu quen họ à? Hay là vào ngồi cùng bàn luôn nhé?”
Bạch Trác đang cau mày nhìn chằm chằm chỗ đó, nghe thấy bạn hỏi nhưng cô chỉ cắn môi mà không trả lời.
Nom nét mặt có phần nghiêm trọng của cô, Ôn Ngôn hơi chưng hửng, lại nhìn lần nữa mới phát hiện ra có điều gì đó bất ổn, xem xong đến cả cô ấy cũng bất giác nhăn nhó.
Dù không trông thấy biểu cảm của người đang xoay lưng về phía bọn họ, nhưng gương mặt của kẻ đang ngồi quay mặt ra hướng hai người thì toát lên vẻ không mấy thân thiện.
Đứng cách chỗ bọn chúng một quãng xa nên không nghe được đám đó đang nói gì, nhưng ngay cả vậy, chỉ cần nhìn vào cử chỉ và thái độ của kẻ kia cũng biết sặc mùi côn đồ, biểu hiện của sự khiêu khích và chế nhạo.
Tên kia bất chợt nở một nụ cười khả ố, hắn ta cầm lấy một cái bánh bao trên bàn lên, thè lưỡi ra liếm với vẻ thách thức, rồi há mồm ngoạm một phát.
Lúc này người ngồi phía đối diện mới đáp trả lại, anh vứt đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, dựa lưng vào ghế, giương mắt nhìn tên vênh váo đang đớp bánh bao, bất ngờ giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc bảo lại đây.
Hắn thấy động tác này của anh thì nhét vội nửa cái bánh bao còn lại vào mồm, đổ người tới trước và đồng thời cười khinh khỉnh.
Trong miệng vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói chuyện. Song có vẻ anh không đủ kiên nhẫn đợi hắn sáp lại gần, anh vươn cánh tay dài ra, túm chặt lấy cổ áo của tên kia và lôi tới, cùng lúc nhấc tay trái lên. Tên kia chới với mất thăng bằng, thế là một phát đập sầm đầu xuống bàn.
“Rầm”, Ôn Ngôn đứng cách đó mấy mét nhưng vẫn nghe được rõ ràng tiếng động, đó là âm thanh phát ra do đầu người đập mạnh vào mặt bàn gỗ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hẳn là tên kia còn chưa kịp nuốt xong đồ ăn trong miệng nữa.
Hành động cực tàn nhẫn và dứt khoát này làm cô ấy bạt hồn bạt vía, thất thanh kêu lên: “Trời ơi!”
Người vừa tạo ra tiếng động đáng sợ lúc nãy lập tức thả tay ra, thấy nhân viên phục vụ cứ đứng đực đó, chần chừ không dám tiến lên, anh bèn đặt tiền cơm trên bàn rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Thằng thanh niên kia ngồi im re suốt giờ mới dám động đậy, hắn đặt hai tay sau cổ, run rẩy ngẩng đầu dậy thế nhưng không sao ngẩng nổi.
Trên mặt hắn ta hãy còn hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Trên bàn còn có đĩa đựng bánh bao chiên vẫn chưa ăn xong, không phải loại đĩa dẹt mà là đĩa vuông sâu với các góc cạnh hơi nhọn.
Nếu Ôn Ngôn không nhìn lầm thì trên bàn không chỉ có mỗi cái đĩa đó.
Đập mặt xuống bàn mạnh như vậy, không biết sẽ đau đến cỡ nào, khéo còn ảnh hưởng tới cả phần bên trong đầu nữa.
Ôn Ngôn chưa từng trông thấy trường hợp này, lần đầu tiên chứng kiến cảnh người khác ra tay độc ác như vậy, nghĩ lại mà trong lòng vẫn thấy sợ hãi. Cô ấy co rúm người lại, vội vàng lắc tay Bạch Trác, hoảng hốt khuyên: “Tiểu Bạch, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, đổi cửa hàng khác đi.”
Nhưng Bạch Trác vẫn đứng như trời trồng, lẳng lặng nhìn người cách đó mấy mét tựa như chẳng hề bị chuyện kia đả động đến.
Người nọ toan mở cười ra ngoài, bỗng bắt gặp cô thì ngừng bước.
“Tiểu Bạch.” Ôn Ngôn kéo tay cô, thì thào, “Lần sau tới đây ăn cũng được.”
Giờ cô ấy không có tâm trạng nào để ăn bánh bao chiên nữa.
“Không sao đâu.” Bạch Trác sốc lại tinh thần, vỗ nhẹ lên tay bạn mình, an ủi, “Cậu không cần sợ người đó.”
Sau này cô và Hứa Yếm sẽ ở bên nhau mãi mãi, nên Bạch Trác hy vọng người bạn thân nhất của cô có thể sớm làm quen và đón nhận anh, chứ không phải là sợ sệt anh.
Cô không muốn vì chuyện này mà tạo thành ấn tượng xấu với bạn.
“Tiểu Bạch…” Song Ôn Ngôn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây ngay, nên không thể nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, còn tưởng Bạch Trác không thấy sợ, cô ấy mới nhỏ giọng thương lượng, “Chúng ta…”
Đương lúc Ôn Ngôn đang thì thào bên tai cô thì người nọ đã cất bước đi tiếp, anh cụp mắt xuống, mở cửa bước ra ngoài.
Bạch Trác đang định chào hỏi thì thấy anh hơi khựng lại, thế rồi anh rẽ trái và mất hút.
Đi ngược chiều với nơi cô đang đứng.
Một thoáng qua ấy, cô cảm thấy tim mình như đau thắt lại.
HẾT CHƯƠNG 33