Nói xong Hứa Di chẳng đợi Lạc Tu Minh trả lời mà nhanh chóng lao vào trong nhà tắm thuận tay đóng cửa lại, Lạc Tu Minh vẫn không quan tâm lắm về những chuyển như thế này mà chỉ tập trung vào công việc của mình.
” Cốc..cốc…”
Trông khi Lạc Tu Minh đang tập trung vào công việc của mình thì phía bên ngoài lại có âm thanh tiếng gõ của vang lên đôi chân mày hắn bất giác nhíu lại giọng nói có chút âm trầm nói.
” Vào đi..”
” Kẻo…kẹt…”
Tiếng mở của vang lên hình dáng quen thuộc kia nhanh chóng bước vào, xuất hiện trước mặt Lạc Tu Minh là hình dáng quen thuộc kia của Diễm An An đang bế trên mình một đứa nhóc ngủ ngoan lành trên bàn tay mà nhìn kỹ thì trên người cô chỉ khoắc một chiếc đồ ngủ khá kín đáo sắc mặt có chút sợ hãi nhìn hắn.
Đứng xững người một lúc lâu Diễm An An mới khó khăn nói.
” Phu nhân…phu nhân..phu nhân bảo đứa tiểu thiếu gia vào trong đây cho nhị thiếu phu nhân chăm sóc, tôi để tiểu thiếu gia xuống rồi sẽ đi ngay.”
Giọng nói Diễm An An rất nhỏ như mũi kêu nhưng có chút hoảng sợ trên khuôn mắt khó xữ không thôi, cô biết là bản thân mình hiện tại rất là quá đáng khi nhị thiếu phu nhân kia vừa vào nhà đã bắt chăm sóc cô riêng của chồng làm sao không oán giận được cơ chứ.
Vậy nên Diễm An An hiện tại sợ Lạc Tu Minh một phần thì sợ vị phu nhân mới về kia gấp một trăm ngàn lần, nếu như vị phu nhân kia có ác ý thì con mình sau này thật sự rất khó sống.
Sau khi Diễm An An chậm rãi đặt con mình xuống chiếc nôi nhỏ mà mềm mại kia rồi chậm rãi chuẩn bị lui ra , nhưng khi cô chỉ lui được vài bước thì phía sau có âm thanh vang lên.
” Cô là mẹ của đứa nhóc này sao ? Lại còn dám đưa đứa nhóc phiền phức này có tôi chăm sóc cơ à ? Tôi thật sự rất đang tức giận đấy.”
Chẳng biết từ lúc nào Hứa Di đã từ trong nhà tắm bước ra khoắc trên mình một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt trông rất kín đáo nhưng chẳng kém phần quyến rũ.
Hứa Di thấy cô đứng thất thần như thế sắc mặt không vui nói .
” Lời nhị thiếu phu nhân hỏi cô còn không trả lời hay sao ? Nếu đã như thế thì cô đừng trách tôi hung ác đấy.”