Chu Di hỏi: “Anh ngủ rồi?”
“Chẳng phải đang ở đây chờ em sao.”
Chu Di đi tới mép giường ngồi xuống, nhìn anh trong chốc lát, “Mấy hôm trước, trước khi rời khỏi Bắc Thành, Lộ Lộ có tới tìm em, nói rằng hình ảnh của cô ấy là anh dìm xuống.”
“Ừ.”
“Bên kia ra điều kiện gì?”
Đàm Yến Tây mở mắt ra nhìn cô, “Không đáng nói đến. Nếu không phải nhà họ Hầu gặp chuyện, thủ đoạn bẩn thỉu này của hắn ta đã tự hại hắn rồi.”
“Nên là, anh không phải bỏ ra gì nhiều?”
“Không phải em đã dặn anh vậy sao, nếu như tiện tay thì giúp một chút. Thật sự không tốn công lắm.”
Chu Di yên lòng nói: “Vậy thì tốt.”
“Tốt gì chứ?” Đàm Yến Tây cười một tiếng, “Làm ơn cho bạn em, không cần em phải nghĩ ngợi trả nợ thay cho anh đâu.”
“Vậy, coi như khấu trừ bằng quà sinh nhật của em?”
“Em có chút tiền đồ được không?” Nói đến đây, Đàm Yến Tây hơi ngồi thẳng người lên, “Nói đến, quà sinh nhật em muốn gì? Anh tặng em nhiều thứ như vậy mà chưa thấy em dùng lần nào, có thể là anh chưa tặng đúng những gì em muốn. Bây giờ em nói thẳng xem, em muốn anh tặng em gì nào?”
Cám dỗ thật lớn.
Trái lại Chu Di rất tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn anh, “Muốn gì cũng được sao?”
“Làm gì có chuyện tốt như vậy.”
“… Vậy thì còn nói làm gì.” Chu Di nhún vai.
“Em cứ nói thử xem nào.” Đàm Yến Tây đưa tay kéo eo cô lại, để cô nằm ngả xuống, đầu dựa vào trên đùi anh.
“Để em nghĩ một chút…”
Đàm Yến Tây đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô lên tiếng, anh cho là cô đã ngủ, cúi đầu nhìn một cái, đôi mắt cô vẫn mở to rõ ràng.
Anh nói: “Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong thì bảo anh. Anh chợp mắt một chút.”
–
Khoảng thời gian này, quả thật Đàm Yến Tây rất bận rộn.
Nhà họ Hầu xảy ra chuyện, người trong vòng giao thiệp không thể nào không tự cảnh giác.
Ông cụ Đàm triệu tập cả nhà, cẩn thận dặn dò, bảo bọn họ thời gian này phải đặc biệt cẩn trọng về lời nói và việc làm. Ai phụ trách công ty nào cũng phải thanh tra kiểm tra cẩn thận, có bất kỳ chuyện gì không ổn thì phải lập tức bóp chết từ trong trứng nước.
Ông cụ tự mình đốc thúc, kiểm tra chi tiết, một tay nắm sự nghiệp, một tay quản tác phong, còn ai dám lơ là.
Ông cụ còn nói giám đốc các công ty đều là người nhà, ai dám gây chuyện dưới trướng ông coi như cho ông một cơ hội để xử lý môn hộ, sau khi ông trăm tuổi cũng có thể xuống đất mà báo công với tổ tiên.
Một trận như thế, người nhà họ Đàm đều phải cụp đuôi làm người.
Xưa nay trước mặt ông cụ, Đàm Yến Tây đều luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn, lúc này sao có thể không tự giác làm một tấm gương sáng.
Hơn một tháng, mỗi ngày anh đều đến chỗ ông cụ điểm danh. Dưới tay anh chưa bao giờ bao che tàng trữ những chuyện dơ bẩn, nhưng để dỗ ông cụ yên tâm cũng phải vạch lá tìm sâu lôi ra hai kẻ “làm gương”.
Rốt cuộc sức lực của ông cụ có hạn, thấy hơi có hiệu quả rồi thì cũng từ bỏ việc trường kỳ kháng chiến.
Có thể nói là Đàm Yến Tây thở phào nhẹ nhõm, ngày đầu tiên sau khi được “giải phóng” chính là ngày được Vệ Thừa mời đến tiệc khai trương.
Buổi trưa anh đã đi xã giao với người khác, xế chiều tới chỗ Vệ Thừa lại không tránh được tình cảnh mà khui hai chai rượu, uống ngà ngà say, tìm một căn phòng nghỉ ngơi, muốn ngủ một chốc để chờ Chu Di tan làm sẽ tới.
Cuối cùng, có thể vì hôm đó thực sự đã ăn chơi quá sức, anh ngủ một giấc từ bốn giờ chiều đến tận rạng sáng, cũng không ai dám đánh thức anh.
Khi tỉnh dậy anh thấy buồn bực, vì sao Chu Di lại không tới.
Gửi tin nhắn cô không trả lời. Anh nghĩ là cô đã ngủ, hôm sau lại gửi tiếp một tin, cô cũng không đáp lại.
Đàm Yến Tây cảm thấy có gì không đúng, đi điều tra ngay, hỏi tới cả Doãn Sách và quản lý câu lạc bộ.
Chuyện nói ra cũng rất đơn giản, mấy câu đã hiểu rõ: không biết Hạ Thanh Uyển có động cơ gì mà nói dối với Chu Di, Chu Di cũng không hỏi nhiều mà bỏ đi ngay.
Đàm Yến Tây cảnh cáo Hạ Thanh Uyển, quay đầu liên lạc ngay với Chu Di muốn giải thích.
Nhưng điện thoại còn chưa bấm gọi anh đã dừng lại.
Có nhiều lý do cho việc này.
Chủ yếu là, lần trước ở khách sạn trên núi, Chu Di nói với anh những lời kia.
Nếu như đó chính là vảy ngược của Chu Di, sợ rằng hai người bọn họ sớm muộn gì cũng phải chia tay.
Anh nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này, để chuyện với cô nhạt dần đi, cũng tránh cho đến lúc đó cô lại phải đau khổ.
Nhưng mà, mọi việc không dễ dàng như anh nghĩ.
Những ngày đó, anh vô ý hay cố tình mở rộng phạm vi xã giao, chỉ cần có người mời vào đúng lúc không vướng bận gì, anh đều sẽ đến chơi một chút.
Nhưng đi rồi, ngoại trừ uống rượu rồi chơi mấy ván bài, cũng chẳng còn hứng thú với điều gì khác.
Từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy, trong lòng có cảm giác gì đó khang khác, làm tim anh lên lên xuống xuống không yên.
Một hôm đi ăn cơm với Triệu Dã, trong lúc tán gẫu Triệu Dã có nói đùa một câu: chấm dứt với cô gái nhỏ phiên dịch tiếng Pháp đó rồi à?
Anh lười phản ứng, nhưng đêm về trong giấc mộng lại mơ thấy Chu Di ngồi trên chiếc ghế salon nhỏ trong căn hộ thuê của cô, ôm gối bật khóc.
Tỉnh dậy lại thấy cực kỳ hoang đường, bởi vì dáng vẻ Chu Di khóc lóc trong mơ quá mức chật vật, thực tế anh chưa hề được chứng kiến cô như vậy bao giờ.
Di Di của anh là một người đầy kiêu ngạo, anh tin rằng dù anh có nói thẳng trước mặt cô, dừng lại ở đây đi, chắc hẳn cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp một câu, được thôi, rồi quay đầu bước đi.
Cảnh tượng trong mơ quá đỗi khác thường, nhưng chi tiết lại vô cùng chân thực, nên dù sau đó anh đã tỉnh mà giấc mộng như vẫn còn lưu lại suốt mấy ngày sau.
Lúc làm việc, lúc nghỉ ngơi, tất cả đều nghĩ đến cô.
Làm cho anh dần thấy thật nóng nảy, đến mức không thể không thừa nhận sự thật này: Có lẽ anh đã bắt đầu có chút không thể rời bỏ cô.
Đến sinh nhật của Chu Di hôm nay, rốt cuộc anh đứng ngồi không yên, buổi chiều vừa hết giờ làm là lái xe đi ngay.
Kể cả cô phải làm thêm giờ, thì tầm tám chín giờ cũng phải về đến nhà rồi, cuối cùng không nghĩ tới một lần chờ đợi lại đến tận đêm khuya.
Chờ đến khi anh mất sạch kiên nhẫn, trong lòng sốt ruột không ngừng nghỉ, lại vẫn ở đó đợi chờ.
–
“Em nghĩ ra rồi.” Chu Di đột nhiên lên tiếng.
Đàm Yến Tây bừng tỉnh, mở mắt nhìn cô.
Chu Di trở mình, nằm lên ga trải giường, mu bàn tay chống đầu, nhìn anh nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Trước giờ, hẳn là Đàm công tử luôn chủ động kết thúc nhỉ? Vậy mong muốn sinh nhật của em chính là, giữa hai ta, có thể để em quyết định khi nào sẽ dừng lại không?”
Ánh mắt Đàm Yến Tây trầm xuống ba phần, cười nói: “Quà sinh nhật em muốn cũng rất khác biệt đó.”
“Anh không đồng ý à?”
“Ở bên anh không vui?”
Chu Di lắc đầu.
“Vậy nói chuyện đó làm gì?” Đàm Yến Tây đưa tay ôm vai cô nhấc lên, đặt cô nằm trên người anh, “Vẫn để ý tới việc của Hạ Thanh Uyển kia à?”
“Em không… Anh nói em muốn quà gì anh sẽ tặng em mà.”
“Anh cũng nói, không có chuyện tốt như thể em muốn gì anh cũng cho em được.”
“Nhưng mà chuyện này anh làm được.”
Đàm Yến Tây lặng im.
Chu Di cũng không nói gì, chỉ nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô cực kỳ thanh tĩnh, cũng vô cùng trong trẻo.
Yên lặng thật lâu, cuối cùng Đàm Yến Tây vẫn phải mở miệng: “Anh đồng ý với em.”
Chu Di nhoẻn miệng cười, hai tay ôm lấy mặt anh, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh một cái.
Đàm Yến Tây khép đôi mắt lại, bàn tay nâng mái tóc đen của cô lên, dừng lại một hồi, quanh co đi xuống.
Giữa bọn họ, luôn tồn tại một thứ.
Bên trong phòng chỉ có chiếc đèn bàn, ánh sáng nhạt nhòa.
So với việc vừa nãy ở trong phòng tắm, vừa giống nhau lại có chút khác nhau.
Giống nhau là xâm lược, khác nhau là thần phục hoàn toàn — Chu Di chỉ có thể cho rằng đây là một giấc mộng, thầm run sợ mình sẽ rơi vào tay giặc. Muốn nắm lấy một cái gì đó làm điểm tựa, giữa những kẽ ngón tay chỉ có mái tóc mềm mại của anh.
Nhẫn nhịn không phát ra thanh âm nào, sợ đánh vỡ giấc mộng. Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, thị giác và xúc giác như trong hai tầng ảo mộng, dây thần kinh chạm mức sắp nổ tung.
Không chân thật.
Vẫn cảm thấy không hề chân thật.
Lần đầu tiên Đàm Yến Tây làm loại chuyện này cho cô. Cô tin rằng đây cũng là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này cho một người phụ nữ, cực kỳ không thành thạo.
Thật lâu sau, Đàm Yến Tây nhổm dậy quay lại nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy eo cô.
Cô vẫn còn đang giãy giụa trong cảm giác đắm chìm sắp chết.
Thanh âm của Đàm Yến Tây bên tai cô như cách một tầng sương mù, mông lung truyền tới.
Phản ứng tiếp thu của cô cũng rất chậm chạp, chỉ nghe giọng nói trong vắt nhẹ nhàng của anh: “Anh sẽ cho em quyền được chấm dứt. Nhưng mà, Di Di, em phải biết rằng, anh còn có thể đồng ý với em một việc khác — từ nay trở đi, anh sẽ không có những người khác nữa.”
