Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I”ll be there for you if you should need me
You don”t have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I”ll help you see forever too
Hold me now
Touch me now
I don”t want to live without you
Nothing”s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I”ll never ask for more than your love
Nothing”s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world might change my whole life through
But nothing’s gonna change my love for you
Nothing”s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I”ll never ask for more than your love
Nothing”s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world might change my whole life through
But nothing’s gonna change my love for you…
George – Benson [Kiều Trì – Ban Sâm] Nothing”s gonna change my love for you, theo động tác ấn phím đàn cuối cùng của An Tử Thiên, âm nhạc trữ tình chậm rãi biến mất khỏi đại sảnh khách sạn.
Bạch Thấm vừa mới lấy lại tinh thần sau bài hát vừa rồi, liền bắt gặp ánh mắt nhìn mình thật chăm chú của An Tử Thiên trên sân khấu, trong ánh mắt của anh cất chứa sự dịu dàng không thể tan, khiến cô cảm thấy liệu có phải điều hòa trong đại sảnh khách sạn hỏng rồi hay không, vì sao cô nhìn ánh mắt đó của anh mà chợt cảm thấy có chút hơi nóng đây?
“Nothing”s gonna change my love for you, càng không có gì có thể thay thế em.” Cùng với giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng, anh nói ra lời kết thúc cho bài hát.
“Từ lần đầu gặp em năm em mới bảy tuổi, anh đã nhận định em, không cần để ý đến việc em có đồng ý hay không, đã mạnh mẽ cột em vào bên cạnh, nhất định em rất khổ sở. Cứ như vậy kéo dài đến khi em 18 tuổi, em đạt được pháp luật thượng độc lập, lại đính hôn với anh, nhất định em không muốn, nhất định em sẽ cảm thấy có chút tuyệt vọng.” An Tử Thiên không hề chuyển ánh mắt vẫn đang dừng lại ở trên người cô, mở miệng chậm rãi kể lại những thống khổ mà hai người họ đã trải qua.
“Không chiếm được tình yêu của em, em ở bên cạnh anh phải chịu thống khổ, anh cũng rất thống khổ, nhưng cũng vui vẻ, nếu như anh không thể cùng em hạnh phúc bên nhau, thì ít nhất cũng có thể cùng em chịu đựng thống khổ. Thật xin lỗi, Thấm Thấm, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh!”
Cả hội trường vô cùng im lặng, cho dù sau khi nói mỗi một câu, An Tử Thiên đều dừng lại khoảng thời gian không ngắn, tất cả mọi người vẫn im lặng lắng nghe.
“Nếu như anh có thể được chọn lựa lại một lần nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, anh muốn mỗi một quãng thời gian trong cuộc đời của em, đều có dấu vết thuộc về anh.”
Anh hơi ngừng lại, mỉm cười với Bạch Thấm, một nụ cười mang theo tình yêu đầy dịu dàng và sự ích kỷ đầy chua sót, khiến cho mọi người trong hội trường kinh ngạc hô lên một lần nữa.
“Anh ấy nở nụ cười kìa!”
“Nụ cười thật dịu dàng!”
Bạch Thấm sững sờ nhìn anh cười, lắng nghe những lời bàn tán xì xào cũng với những lời than đầy kinh ngạc của mọi người xung quang.
“Anh thực sự rất may mắn, anh không bị em vứt bỏ, rốt cuộc em cũng mỉm cười với anh, ôm anh, thậm chí vô cùng thân thiết hôn anh, ngươi rốt cục nguyện ý cho ta hạnh phúc, thật tốt!” An Tử Thiên vui vẻ nhẹ giọng thở dài.
“Anh thật sự hạnh phúc! Nhưng anh lại bắt đầu nổi lòng tham, nếu như một ngày nào đó, anh đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tất cả những ngọt ngào đó chỉ là một giấc mộng thì làm sao bây giờ? Anh muốn trói em lại thật chặt, khiến em mãi mãi bị anh nhốt lại một cách danh chính ngôn thuận*, vĩnh viễn trốn không thoát!”
*Danh chính ngôn thuận: được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận.
Bạch Thấm nghe thấy dường như bên tai có khóc nức nở nhẹ nhàng.
“Thật cảm động, Bạch Thấm, vì sao cô lại không chịu yêu anh ấy chứ?”
“Làm sao bây giờ, hình như tôi đang muốn khóc…”
“Thật sự rất khiến người ta phải đau lòng mà!”
Bạch Thấm cảm thấy có chút không thể nhìn rõ khuôn mặt của An Tử Thiên, cô cố gắng trợn to mắt, có cái gì đó theo hốc mắt mạnh mẽ rơi xuống.
“Thấm Thấm, chúng ta kết hôn được không?”
An Tử Thiên nhẹ giọng hỏi, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, thậm chí có chút giống như đang thào tự hỏi mình, nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong hội trường, lại mạnh mẽ làm đau không ít lòng người ở đây.
Tiếng khóc nức nở bắt đầu lớn dần.
“Gả cho anh ấy đi!”
Không biết là ai bỗng nhiên mở miệng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Gả cho anh ấy đi!”
“Gả cho tổng giám đốc An đi!” Tất cả mọi người trong hội trường buổi tiệc đều bắt đầu phụ họa…
Bạch Thấm lại giống như hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh đó, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng của An Tử Thiên đang đi xuống từ trên sâu khấu, cách cô càng ngày càng gần.
“Đừng khóc.” Anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể lau hết được, Bạch Thấm đã sớm khóc đến mức nước mắt rơi đầy mặt.
“Anh thật sự đáng ghét…” Thật sự rất đáng ghét, làm em khóc lớn như vậy, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
“Ừ, anh đáng ghét.” An Tử Thiên dứt khoát lấy khăn tay từ trong túi ra lau nước mắt cho Bạch Thấm, cũng không hề phản bác lại lời của cô, mà thuận theo thừa nhận, lại không ngờ điều này khiến cho nước mắt của cô rơi nhanh hơn.
An Tử Thiên có chút bối rối, anh luống cuống nhìn cô gái đang khóc lớn trước mặt mình, bỗng nhiên anh nghĩ tới điều gì đó: “Em chờ anh một chút”, sau đó xoay người lại, chạy về phía hậu trường sau sân khấu, chẳng bao lâu sau lại chạy ra.
Nhìn đến bó hoa hồng vô cùng lớn trên tay An Tử Thiên, Bạch Thấm kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm quên cả khóc.
An Tử Thiên bước đến gần cô mới lộ mặt ra khỏi bó hoa hồng, có chút buồn rầu nói: “Bọn họ nói tốt nhất là 999 đóa hoa hồng, nhưng anh cảm thấy nhiều hoa như vậy cầm trên tay trông sẽ rất xấu. 99 đóa hoa cũng rất tốt, có nghĩa là “không bao giờ phai nhạt”, nhưng anh không nghĩ tới nó cũng sẽ lớn như vậy.”
Không nhận được sự đáp lại của Bạch Thấm, An Tử Thiên bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy có chút không được tự nhiên, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, đối với anh mà nói thật ra cũng có chút không dễ dàng gì.
Anh quỳ một gối xuống, đặt bó hoa tươi ở trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, vẻ mặt nghiêm túc mà chân thành: “Bạch Thấm tiểu thư, xin em hãy gả cho anh.”
Giờ phút này bỗng nhiên Bạch Thấm lại có chút bối rối.
“Đồng ý anh ấy đi!”
“Đồng ý gả cho anh ấy đi!”
“Nói ‘em đồng ý’ đi!”
Mọi người xung quanh đều không nhịn được, bắt đầu thúc giục, cuối cùng đồng thanh cùng nhau hô: “Gả cho anh ấy đi!”, làm cho đại sảnh trong khách sạn một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn bốn phía xung quanh, Bạch Thấm nhìn thấy những ánh mắt chờ đợi đầy nóng bỏng của mọi người, còn có ánh mắt sâu thẳm tràn đầy mong đợi và sự bất an trong mắt An Tử Thiên.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay trái ra, chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt đeo ở ngón giữa phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng lộng lẫy: “Em đồng ý!”
Rốt cục nghe được đáp án chờ đợi đã lâu, An Tử Thiên đứng dậy ôm cô vào lòng, anh mỉm cười hạnh phúc, khiến mọi người xung quang phải kinh diễm*.
*kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Nếu nói vừa rồi An Tử Thiên cười yếu ớt đầy dịu dàng, giống như một trận gió mát làm dịu lòng mọi người, thì nụ cười của anh hiện tại như ánh mặt trời sau cơn mưa, rực rỡ ấm áp nhưng lại cũng không mất đi sự nhẹ nhàng khoan khoái khoái, vô cùng quyến rũ, thu hút ánh mắt của mọi người.
Tâm sự của tác giả: Sau khi về nhà, đầu óc của Bạch Thấm mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm bó hoa hồng cực lớn vào trong ngực cười ngây ngốc. Những bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, kiều diễm (đẹp) ướt át từ từ nở ra, hương thơm nồng đậm xông vào mũi.
Cuối cùng An Tử Thiên vậy mà lại phấn kích đến mức cười ra tiếng, ngay cả Bạch Thấm cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy anh vui vẻ đến mức như vậy, nghĩ đến biểu cảm của một vòng nhân viên nữ xung quanh vây xem, cô liền có chút không được tự nhiên, người đàn ông của cô cười đẹp như vậy, tại sao lại bị mấy người họ nhìn thấy cơ chứ!
Một người từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt như Bạch Thấm, vậy mà lại nổi ghen tuông vì chuyện này, nếu như An Tử Thiên biết được, nhất định sẽ càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi xử lý xong bó hoa, Bạch Thấm có chút lo lắng nhìn về phía phòng tắm, tối nay xảy ra chuyện như vậy, An Tử Thiên sẽ tắm mất bao lâu đây? Bình thường mỗi lần đi ra ngoài trở về, anh đều tắm rất lâu, có đôi khi cô phải ở bên ngoài quấy rối thúc giục mới có thể ép anh ra ngoài, cố ý khống chế không cho thời gian tắm rửa của anh kéo dài quá lâu, bắt đầu từ hành động mà uốn nắn những vấn đề về tâm lý.