Sử Khuynh nghe hắn nói, vẻ mặt như thường nhưng không có đáp lại.
“Sợ là không dám nhận, ta còn nghe được rằng bộ lạc các ngươi tới một vị y giả y thuật rất cao siêu.”
Mã Nhĩ mặt cứng lại một lúc. Ánh mắt hắn chuyển động rồi cười một tiếng.”Là, nhưng vu y vừa mới ngã bệnh, tạm thời không thể gặp người.”
“Vừa lúc trước vạn thú vương thành cũng xuất hiện người với tình trạng bệnh tương tự, ta có thể biết cách chữa được không?” Hắn làm như không để ý hỏi Mã Nhĩ.
Mã Nhĩ cắn cắn môi: “Tất nhiên là được.”
Kỷ Tán Cẩm có chút buồn cười. Đại khái là bị Mã Nhĩ dối trá trình độ làm nàng bị khí cười.
Hắn xem nàng là gì?
A, vậy càng không để hắn được như ý nguyện.
“Thảo dược ngươi nói có phải cái này không?” Kỷ Tán Cẩm đưa ra một cái cây.
Mã Nhĩ nhìn nàng lúc này còn tưởng nàng đang trợ giúp mình giải vây. Vội vàng khẳng định đúng vậy.
Kỷ Tán Cẩm cười tủm tỉm, rất giống một người tùy tùng. “Cái này cũng ở trong đơn thuốc của ngươi đúng không.”
Mã Nhĩ cũng chỉ nhớ về những thảo dược đã được Kỷ Tán Cẩm mơ hồ. Hắn hơi do dự, nhưng trong hình dáng đúng thật rất giống. Hắn vẫn là thừa nhận.
Sử Khuynh cười như không cười, nhưng hắn nhìn Mã Nhĩ ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
“Vu y, ngươi đang đùa ta sao?”
Mã Nhĩ kinh hãi, đây là làm sao vậy?
Mơ hồ cảm thấy không ổn, trong lòng Mã Nhĩ âm thầm mắng Kỷ Tán Cẩm, sau đó lấy đại một lí do để bỏ đi.
“Hảo chơi sao?” Sử Khuynh thanh âm vang bên tai.
Nàng thu hồi tầm mắt.
“Không phải ngươi cũng đã sớm biết.”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ không thừa nhận”
Kỷ Tán Cẩm quay lưng bước đi.
Nàng không thích cảm giác bị chơi tâm kế. Nhưng chỉ cần nghĩ đến làm xong nhiệm vụ, nàng cũng không còn liên hệ gì nữa.
Sử Khuynh thấy nàng cứ vậy đi rồi, không hiểu sao có chút khó chịu trong lòng.
Nàng không hề giống với những giống cái hắn từng gặp.
Có giống cái nào sẽ mang bên người độc thảo?
Mã Nhĩ chắc cũng không nghĩ tới rằng những thứ mà hắn cảm thấy giống thảo dược đều là độc.
Lúc này, Kỷ Tán Cẩm đang đi vào một con đường hẻo lánh. Đây là nơi rìa bộ lạc. Dư quang nhìn thấy cách đó không xa một con vật nhỏ màu xám đang nhảy đến.
“Thỏ?”
Nàng không cấm ngạc nhiên, nó hẳn đã đi rất lâu rồi mà. Nàng còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại.