Anh ngước mặt lên nhìn cô chân mày cũng giãn ra, gật đầu.
– Cháu giống cô ấy, nhưng đổi thành nước dừa – anh nói.
Chủ quán gật đầu mỉm cười đi vào bên trong, đợi chủ quán đi khuất anh liền hỏi:
– Em hiểu ra được gì mới bảo anh ăn? –
– Những món ăn này cũng thuộc nhóm thức ăn không lành mạnh, anh học trường quân đội phải chú trọng sức khỏe nên không dám ăn những món ăn trong menu có đúng không? – cô hỏi anh.
– Thông minh – anh mỉm cười khen cô.
– Cũng thường thôi – cô cười.
” Em cũng học trường quân đội những chuyện này em biết là chuyện bình thường thôi “
– Ngày mai anh đã phải trở lại học, có thể một tháng không liên lạc với em – anh nói.
– Vâng – cô đáp.
Cô hiểu chứ, học quân sự không được sử dụng điện thoại có thể một tuần, một tháng tùy theo trường hợp.
Nhưng cô không được trò chuyện, gặp mặt với anh khiến tâm trạng cô chùn xuống.
Nhận ra sẽ buồn bã của cô, anh dịu dàng nói:
– Cho nên anh sẽ đi chơi với em hết ngày hôm nay –
– Thật sao? – cô hào hứng.
Anh gật đầu, cô vui mừng vỗ tay đôi mắt sáng như đèn pha vậy, anh cũng bật cười với bộ dạng của cô.
Bất chợt, anh nhớ đến những lời của Mạch Ngạn Bằng và Trác Vỹ, họ nói cô danh tiếng không tốt nhưng quan trọng hơn là cô muốn gây chú ý với những người con trai khác, điều đó có thật hay không? Đó còn là vướng mắc trong lòng anh.
– Tiểu Sở, anh có chuyện muốn hỏi em – anh nói.
– Vâng, anh cứ hỏi – cô đáp.
– Ngoài anh ra, lúc trước người em yêu là ai? – anh hỏi.
– Lưu Vương Khải – cô tự động nói ra.
Đến cả bản thân cô còn phải kinh ngạc với lời nói của mình, là cô tự động nói không phải cô muốn nói.
Điều đó đồng nghĩa với việc, người nguyên chủ yêu chính là Lưu Vương Khải.
Nghe được câu trả lời trên gương mặt anh hiện rõ vẻ u buồn.
– Đó là đã từng, em đã từng cảm nắng anh ta, em đã từng si mê anh ta, em đã từng yêu anh ta. Nhưng ngay bây giờ, tại thời điểm này người em yêu là anh, và em không muốn hai từ ‘ đã từng ‘ gắn với anh trong cuộc đời em – cô nói.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, anh nghĩ cô sẽ giấu đi những bí mật đó nhưng cô lại thẳng thắn cho anh biết tất cả, thậm chí còn thừa nhận yêu anh.
Con người cô là vậy, có lẽ bình thường cô sẽ ngại không nói ra được rằng cô yêu anh, nhưng đến một lúc nào đó cần thiết cô vẫn nói. Yêu thì cứ nói thẳng là yêu, không yêu thì cứ nói không yêu thôi tùy trường hợp.
– Cảm ơn em – anh nói.
” Cảm ơn em đã nói sự thật, cảm ơn em đã thẳng thắn như thế và cảm ơn em đã yêu anh “
– Danh tiếng em không tốt, đúng, em không phủ nhận nhưng đó là trước kia, bây giờ em trưởng thành hơn rồi sẽ không để những điều tương tự xảy ra – cô nói.
– Không cần giải thích, anh tin em – anh đáp.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn, cả hai cùng mỉm cười trong tình yêu không gì tốt bằng cả hai chia sẻ chân thật và tin tưởng nhau.